← Quay lại trang sách

Chương 1120 Vung đao hàng phục tâm viên 3

Ba người càng đánh càng kinh hãi.

Bộ tộc Kim Ô là Đế tộc, là dị chủng trong dị thú thái cổ, sinh ra đã cường đại, có thể đọ sức với long phượng, nhất là sau khi thức tỉnh huyết mạch thái cổ, là chủng tộc chiến đấu trời sinh, cái chim còn mạnh mẽ hơn cả tiên khí thiên chùy bách luyện!

Còn giao thủ nhiều chiêu với Hứa Ứng như vậy, bàn tay, móng vuốt, hai cánh của bọn họ đều không thể chịu nổi!

Lục phủ ngũ tạng của bọn họ cũng chấn động tới mức nội thương, dần dần có dấu hiệu không chống cự nổi.

Đáng sợ hơn nữa là nguyên thần của ba người bọn họ vây công nguyên thần của một mình Hứa Ứng, mà bị nguyên thần của Hứa Ứng áp đảo.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Kim Lan đã bị đánh tới mức xương cốt đứt gãy, hai cánh cũng bị bẻ, đầu bị đánh lệch sang bên, rơi từ trên xuống.

Hứa Ứng giải quyết xong cô ả, rảnh tay nghênh chiến Kim Diệc Kỳ và Kim Đạo Ly, không có Kim Lan hỗ trợ, hai người lại càng chật vật.

Nhưng không bao lâu sau, ba cái chân của Kim Đạo Ly bị hai chân của Hứa Ứng đá mấy trăm cái, cuối cùng cả ba chân đều gãy, lập tức bị ba tên Hứa Ai Ứng, Hứa Hoang Ứng, Hứa Thương Ứng vây quanh hành hung, đánh tới bất tỉnh.

Kim Đạo Ly thấy tình thế không ổn, lập tức bay lên không trung, vỗ cánh hóa thành một luồng cầu vồng, xé gió bay đi.

“Bộ tộc Kim Ô ta là chủng tộc nhanh nhất trần đời.”

Mới nghĩ tới đây, lại thấy không gian trong Tổ Đình Thiên Đạo bị thân thể Hứa Ứng ầm ầm ép xuống, xếp thành từng lớp.

“Rầm!”

Không gian trùng điệp nổ tung, Hứa Ứng bốn đầu tám tay lao thẳng tới, sau lưng còn có bốn nguyên thần bám theo.

“Sao tốc độ của hắn lại nhanh như vậy?”

Kim Đạo Ly trợn tròn mắt, thầm nghĩ: “Nhưng vẫn kém hơn ta.”

“Đạo tràng Thiên đạo.” Hứa Ứng giơ tay ra từ xa, khoảnh khắc sau tròng mắt Hứa Ứng suýt nữa lồi ra, chỉ thấy trên bầu trời các loại phù văn Thiên đạo biến ảo, lập tức hóa thành bàn tay che trời, giáng thẳng xuống!

Bàn tay Thiên đạo này ầm ầm đập lên người hắn, đánh hắn hộc máu rơi xuống bên dưới!

Dãy núi rung chuyển, bàn tay Thiên đạo của Hứa Ứng đè lên người Kim Đạo Ly, đánh hắn lún xuống lòng đất.

Hứa Ứng rơi xuống như sao băng, bốn gương mặt đều nở nụ cười hưng phấn, ánh mắt lóe lên vẻ dữ tợn, ba sau bay lượn sau lưng, bốp bốp bốp, cùng đánh lên người Kim Đạo Ly.

“Giết chết bọn chúng, nghiền xương thành tro, báo thù cho Kim gia!”

Hứa Ứng mới nói đến đây, đột nhiên Linh Tư Ức từ đằng xa bay tới, cao giọng hô: “Hứa công tử, hạ thủ lưu tình.”

Thân thể Hứa Ứng lay động một cái, thu hồi ba thiên địa nguyên thần, hạ giọng nói: “Nữ nhân này tới rồi, dứt khoát giết cả cô ta đi, đào hố rồi không thể để lãng phí được!’

Y đang định ra đòn sát thủ với Linh Tư Ức, đột nhiên trên bầu trời nhô ra một cái đầu rắn, đầu uốn lượn từ tầng mây, há miệng phun một cái, một cái vòng bạc rơi xuống.

Hứa Ứng thầm biết không ổn, lập tức tung người bỏ trốn, kêu lên: “Ngưu Thất, ta và ngươi không đội trời chung!’

Ngoan Thất tế Kim Cương trác ra, Kim Cương trác tỏa hào quang lấp lóe, âm dương nhị khí trong vòng hóa thành Thiên Cơ Điện, kéo thân hình Hứa Ứng vào trong đó!

Hứa Ứng ra sức giãy dụa kêu lên: “Ngoan Thất, đợi ta chạy thoát sẽ giết ngươi làm canh rắn!”

Y lấy phật châu ra, tế phật châu của Phật Tổ lên, phật châu bay ra, xoay tròn, tới đỉnh đầu Ngoan Thất, hóa thành một trăm lẻ tám vị Đại Phật trấn áp xuống.

Ngoan Thất kêu lên một tiếng đau đớn, ngã từ trên không trung xuống, kêu lên: “Ta không làm được rồi, Tư Ức cô nương, còn không ra tay?”

Hắn bị phật châu Phật Tổ trấn áp, Kim Cương trác khó mà vây khốn Hứa Ứng.

Hứa Ứng lập tức thoát khỏi Kim Cương trác, lao về phía Ngoan Thất, nhưng Linh Tư Ức đã lao tới, cầm cành dương liễu nhẹ nhàng hát lên. Chỉ thấy cành dương liễu tỏa ra đạo quang, từng chiếc lá liễu to như cái ghế bộp bộp cuốn lấy Hứa Ứng.

Hứa Ứng ra sức giãy dụa, đột nhiên sau lưng hiện lên một loạt pháp bảo như Ngũ Nhạc Tiên Sơn, Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh, trấn áp ngược lại Linh Tư Ức!

Linh Tư Ức tránh khỏi va chạm với Ngũ Nhạc Tiên Sơn, bị Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh khóa chặt, thủy hỏa vây khốn cô, kéo vào trong đỉnh.

Linh Tư Ức ra sức giãy dụa nhưng không thoát nổi. Ngay lúc này Quả chuông lao nghiêng tới, coong một tiếng đâm vào trán Hứa Ứng.

Trên trán Hứa Ứng lập tức sưng vù, Quả Chuông múa lượn quanh người y, vang lên leng keng không dứt, chấn động tới mức Hứa Ứng đầu choáng mắt hoa.

Ngoan Thất nhân cơ hội này thoát khỏi phật châu Phật Tổ, cái đuôi cuốn lấy Tử U minh đao, đâm về phía Hứa Ứng.

Tử U minh đao kia là một mảnh đao gãy, không có chuôi đao, lập tức cắt đuôi hắn bị thương, hắn không kịp nghĩ nhiều, ra sức phát động uy lực của Tử U minh đao, chỉ mong Quả Chuông có thể chế ngự Hứa Ứng.