Chương 1121 Xách thùng chạy trốn 1
Hóa thân Hoang Thương Ai của Hứa Ứng lập tức lao ra, bao vây Quả Chuông. Quả Chuông ra sức chống cự, kêu lên: “Tư Ức cô nương.”
Linh Tư Ức bị đẩy vào trong đỉnh, dốc toàn lực phát động cành dương liễu, rung rung cành, chỉ thấy đạo trung trùng điệp đánh lên người Hứa Ứng.
Ba ý thức Lệ Bạo Ngược trong cơ thể Hứa Ứng cảm thấy bản thân như được tự do, không ngờ lại tách khỏi người Hứa Ứng. Chỉ thấy Hứa Ứng bị lá liễu cuốn chặt lấy, nhưng máu thịt không ngừng sinh sôi, từ trong thân thể y mọc ra ba thân thể mới.
Đây là yêu lực của cành dương liễu quấy phá.
Ba Hứa Ứng bò ra ngoài, cùng lúc đó Ngoan Thất vung Tử U minh đao chém về phía Hứa Ứng bị bao phủ không thể động đậy.
Mắt thấy Tử U minh đao sắp chém lên người Hứa Ứng, đột nhiên một tòa Thiên Quan xuất hiện, cánh cửa mở rộng, Tử U minh đao chém vào trong cửa.
Ngoan Thất vội vàng thu đao, định chém tiếp, nhưng Linh Tư Ức đã bị trấn áp vào trong Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh.
Quả Chuông vẫn đang gõ, Thập Nhị Trọng Lâu đã ầm ầm đè xuống, chế ngự nó.
Ngoan Thất vung đao chém về phía Hứa Ứng, chỉ thấy lá liễu chia năm xẻ bảy, Hứa Ứng khí thế hung ác ngập trời, lao thẳng về phía Ngoan Thất, kêu lên: “Ngưu...”
Đột nhiên một luồng kiếm quang hiện lên, Kim Bất Di xuất hiện trước mặt Ngoan Thất, ngăn cản Hứa Ứng lao đến.
“Kim gia tránh ra!”
Hứa Ứng vội vàng dừng bước, kêu lên: “Bọn chúng muốn giết ta! Hôm nay ta sẽ tiện chúng lên đường!”
Kim Bất Di lật tay giằng lấy Tử U minh đao, giơ tay xuất chưởng đánh ngã Ngoan Thất, cười nói: “Ta biết, ta đến giúp ngươi.”
Hứa Ứng cực kỳ vui vẻ: “Ta còn giúp ngươi lưu đày ba tên Yêu Hoàng, Kim Đạo Ly Kim Diệc Kỳ và Kim Lan đã bị ta đả thương. Ta biết ngươi không tiện ra tay xử lý bọn chúng, để ta giết chúng giúp ngươi.”
Kim Bất Di cười nói: “Ta biết ngươi muốn tốt cho ta.”
Hắn đi tới trước mặt Hứa Ứng, đột nhiên giơ tay nâng đao đâm thẳng vào bụng Hứa Ứng.
Gương mặt Hứa Ứng còn nở nụ cười, hoàn toàn không đề phòng chút nào, bị đao của hắn đâm trúng, gương mặt lộ vẻ khó tin.
“Kim gia, ta đề phòng Chung gia, đề phòng Ngoan Thất, đề phòng bất cứ ai, duy chỉ không đề phòng ngươi...”
Thân thể Hứa Ứng mềm nhũn, gục vào trong lòng hắn, lấy làm khó hiểu: “Ta làm vậy là vì ngươi, vì sao ngươi lại muốn giết ta?”
Kim Bất Di nhìn ánh mắt y, đột nhiên nỗi buồn dâng lên, nước mắt ào ào đổ xuống.
Quả Chuông, Ngoan Thất và Linh Tư Ức dồn dập thoát khỏi trấn áp, đi tới bên cạnh Kim Bất Di. Kim Bất Di giao Hứa Ứng cho bọn họ, khó nén nổi bi thương, khóc lóc rời khỏi. Một lúc lâu sau Hứa Ứng tỉnh lại.
Ngoan Thất, Quả Chuông, Linh Tư Ức như gặp đại địch, căng thẳng nhìn y.
Hứa Ứng lúc lắc đầu: “Mấy ngày nay ta ngơ ngơ ngác ngác, không được tỉnh táo, trong đầu có rất nhiều âm thanh ồn ào, giờ mới như trút được gánh nặng. Chung gia, Thất gia, Tư Ức cô nương, cám ơn các ngươi.’
Linh Tư Ức tế cành liễu, phẩy qua một cái, trong thân thể Hứa Ứng không có thân thể thừa mọc ra, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, hé miệng cười nói: “Ngươi còn phải cám ơn Chung gia Thất gia thêm, nếu không phải bọn họ mời ta, ta cũng không dám ra tay với ngươi.’
Hứa Ứng lại cảm ơn Ngoan Thất và Quả Chuông. Ngoan Thất nói: “Ngươi còn cần cám ơn Kim gia. Đâm ngươi một đao, chắc hắn là người đau lòng nhất.”
Hứa Ứng tán thành, tìm kiếm Kim Bất Di khắp nơi nhưng mãi vẫn không tìm được.
Hứa Ứng tới tìm Thổ Địa thần Tổ Đình, được Thổ Địa chỉ điểm mới tìm được Kim Bất Di.
Kim Bất Di trốn trong lòng bàn tay bức tượng đá Thiên Tôn, Hứa Ứng đi tới sau lưng hắn, Kim Bất Di ngẩng đầu lâu, ánh mắt đầy già nua: “A Ứng, ngươi không hận ta chứ?”
Hắn nghẹn ngào tới rơi lệ: “Ngươi tin tưởng ta như vậy, ta lại đâm ngươi một đao...’
Hứa Ứng cười nói: “Chúng ta là người một nhà. Huống chi ta biết ngươi muốn tốt cho ta. Đừng đau lòng, nếu để người khác nhìn thấy, tương lai làm sao làm Đại Đế yêu tộc được.”
Phủ đệ của Đế Quân trên Tiên giới.
Đế Quân đang thản nhiên tự đắc uống trà, đột nhiên đại đệ tử Giang Trung Phụ thần sắc vội vàng chạy vào báo cáo: “Đế Quân, phù văn Trấn ma phong ấn Hứa Ứng đột nhiên rối loạn, sau đó bốc cháy, hóa thành tro tàn!”
Chén trà trong tay Đế Quân bộp một tiếng nổ tung, kinh ngạc nói: “Cái gì? Chẳng lẽ Kim Hà Kiếm Quân lại dám đối nghịch với ta? Đúng là to gan!”
Giang Trung Phụ sắc mặt kỳ quái nói: “Theo đệ tử thấy, chắc không phải Kim Hà Kiếm Quân.”
Hắn ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi. Đế Quân liếc mắt nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: “Nói đi.”
Giang Trung Phụ lấy hết dũng khí ra nói: “Đệ tử trông coi phù văn Trấn Ma, cảm nhận được trong phù văn có đao khí truyền tới, phá hủy toàn bộ sáu huyết chú. Trong đao khí này lại tràn ngập tử khí, cứ như Tử U minh đao của Đế Quân...”