Chương 1124 Xách thùng chạy trốn 4
Ngày hôm đó, Hứa Ứng xách thùng phân tới ao rác, vừa đi vừa phát động lục đại động thiên, rèn luyện nguyên thần.
Đột nhiên y tiến vào một trạng thái kỳ diệu, cứ như bản thân biến thành Tổ Thần, như hư, như khí, như ánh sáng. Y chỉ cảm thấy thần thức của mình như vũ trụ, rộng lớn không gì sánh được, nguyên khí như tinh không, liên miên bất tuyệt; nguyên thần như hư không, giấu trong vạn tượng.
Bất tri bất giác y đừng bước, nguyên thần thanh không, như hòa vào Tổ Đình Thiên Đạo, không hề phân biệt.
Thời khắc này ý thức của y cũng ánh xạ tới bầu trời Tổ Đình Thiên Đạo, kết nối với Chư Thiên Vạn Giới.
Ý thức của y như trải rộng ra mỗi góc nhỏ của Chư Thiên Vạn Giới, nhìn thấy quần tinh, thấy dãy núi, thấy mây trắng, thấy chúng sinh.
Ý thức của y như làn gió nhẹ trên không trung, như áng mây bay qua, như dòng nước trên biển, như ánh sáng của mặt trời; mọi người, mọi người trong Chư Thiên Vạn Giới đều lọt vào tầm mắt; mọi thứ âm thanh đều nghe thấy trong tai.
Lĩnh ngộ của y đối với Thiên đạo trở nên tinh thâm không gì sánh được, cũng trở nên tinh tế, chi tiết.
Bất tri bất giác, nguyên khí trong cơ thể y vận hành dựa theo Thái Nhất Thiên Tiên công, nhưng lại có chỗ khác với Thái Nhất Thiên Tiên công, nguyên khí, âm dương, thần thức, hồn lực, tâm lực và hoạt tính thân thể vận chuyển đã hơi khác so với Thái Nhất Thiên Tiên công lúc trước.
Không phải y cố tình thay đổi Thái Nhất Thiên Tiên công của bản thân mà là công pháp tự vận hành, nhưng uy lực của công pháp mới lại càng ngày càng mạnh, khi vận huyền công Tổ Đình luyện hóa lục bí càng lúc càng nhanh, nguyên thần cũng trưởng thành càng lúc càng nhanh.
Ngày hôm đó, những người lĩnh ngộ ở Tổ Đình, cho dù là Kim Bất Di, Kim Đạo Ly hay tứ đại Yêu Hoàng, Ngoan Thất, Quả Chuông, ai nấy bất giác dừng việc tu luyện.
Bọn họ thầm cảm giác được, dồn dập ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy bầu trời trên Tổ Đình Thiên Đạo đột nhiên tỏa hào quang chói lọi, như có từng luồng sáng bay về cùng một phía.
Thổ Địa thần Tổ Đình cũng dừng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Tổ Đình cũng rời gian nhà tranh, bay về phía luồng sáng tập trung.
“Bốn mươi tám ngàn năm trước, ta bảo hắn ở lại đây một năm, nếu hắn chịu ở lại chắc cũng có thành tựu như vậy?” Tổ Thần nói nhỏ.
Thổ Địa thần ở dưới chân hắn nói: “Nhưng hắn quá bận rộn, lúc nào cũng cảm thấy có rất nhiều chuyện phải làm, ở lại nửa năm rồi vội vàng rời khỏi.”
Hứa Ứng trong kiếp đầu tài hoa tuyệt thế, tạo ra phương pháp tu luyện bất diệt chân linh, nhưng Hứa Ứng kiếp đầu cũng không đi xa mấy trên con đường này.
Hắn chỉ học qua rồi thôi, sau này chịu thiệt lớn, nhờ có một chút lĩnh ngộ đối với Tổ Thần mới giữ được tính mạng. Bây giờ bốn mươi tám ngàn năm qua đi, Hứa Ứng trở lại Tổ Đình Thiên Đạo, lần này an tâm ở lại, cuối cùng cũng đắc đạo.
Hứa Ứng xách thùng phân, phát động huyền công, sau lưng hiện lên Dao Trì, nguyên thần sừng sững trong Dao Trì, ngàn vạn bất diệt linh quang chiếu thẳng vào, rèn luyện thành Bất Diệt Nguyên Thần!
Một lúc lâu sau, dị tượng trên bầu trời tan đi, Hứa Ứng tỉnh lại từ trạng thái ngộ đạo trong Tổ Đình.
Cảm giác ta là tinh không, ta là vạn vật, ta là chúng sinh vừa rồi thật quá kỳ diệu, nhưng nếu muốn trở lại cảm giác huyền diệu khó giải thích đó, lại là không thể.
Vừa rồi y có thể tiến vào trạng thái đó, thứ nhất là vì bản thân ngộ đạo, thứ hai nơi này là Tổ Đình Thiên Đạo, hai thứ này thiếu một cũng không được.
Hứa Ứng đổ thùng phân, ra bờ sông, rửa sạch thùng, xách thùng về nhà tranh.
Đợi tới lúc vào nhà tranh, lại thấy bọn Kim Bất Di, Ngoan Thất đang thu dọn hành lý. Các loại dị thú Bá Hạ, Thiên Bằng, Tất Phương cũng chuẩn bị khởi hành.
Hứa Ứng kinh ngạc, vội vàng tìm tới Kim Bất Di, nói: “Sao lại vội vàng đi vậy?”
Lúc này, giọng nói của Tổ Thần vang lên trong gian nhà tranh: “Thổ Địa, ta buồn ngủ, thay ta tiễn khách.”
Thổ Địa thần Tổ Đình nhảy lên trống, giơ tay với đám người: “Chư vị, mời đi.”
Đám người ai cũng có thu hoạch riêng, tuy không nỡ rời khỏi, nhưng đã được thấy chân thân Tổ Đình, cũng không uổng chuyến này.
Bọn họ thu dọn thỏa đáng rồi ra ngoài, rời khỏi Thổ Địa thần Tổ Đình.
Hứa Ứng đi tới bên cạnh Thổ Địa thần, cùng đưa tiễn. Thổ Địa thần lắc đầu nói: “A Ứng, ngươi cũng đi đi.”
Hứa Ứng giật mình nói: “Ta còn chưa ở đủ một năm.”
Thổ Địa thần lắc đầu nói: “Đây là ý của Tổ Thần, ngươi đã học xong, tiếp tục ở lại cũng là vô ích, có thể đi được rồi.”
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, buông thùng gỗ xuống, cúi người lễ bái về phía nhà tranh.
Thổ Địa thần trong lòng cảm khái, thầm nghĩ: “Người này trọng tình trọng nghĩa, tuy Tổ Thần không dạy hắn cái gì nhưng hắn vẫn coi Tổ Thần như, như... Mau bỏ thùng phân của Tổ Thần xuống!”