Chương 1126 Đấu Bộ tập kích 2
Nửa người trên của hắn đã hóa thành máu thịt, nhưng nửa người dưới vẫn là trạng thái tượng đá, không thể nhấc chân đuổi theo Hứa Ứng.
Hứa Ứng mượn lực lượng của chỉ này nhanh chóng bay về phía cánh cửa Tổ Đình Thiên Đạo.
Hứa Ứng và Thiên lão gia liên tiếp giao thủ, khiến đám người Kim Bất Di, Hàn Yêu Hoàng hoa cả mắt, không kịp quan sát.
Ngoan Thất căng thẳng vạn phần, tế ra Kim Cương trác, chuẩn bị ra tay giúp đỡ Hứa Ứng bất cứ lúc nào, đến lúc thấy Hứa Ứng chạy tới trước cửa mới thở phào một tiếng.
Hứa Ứng xách thùng, suýt nữa không thở nổi. Một chỉ vừa rồi của Thiên lão gia quá mạnh mẽ, khiến tu vi của y cũng hỗn loạn.
Phía xau Thổ Địa thần phát động trống trận, gõ thùng thùng về phía y, không thể đánh nguyên thần y bắn ra khỏi thân thể, ngược lại đánh y tiếp tục ngay thẳng tới, ngã ra khỏi cánh cửa Tổ Đình Thiên Đạo.
Thổ Địa thần Tổ Đình ngơ ngác: “Thế này là ta giúp hắn bỏ chạy?”
Tượng đá của Thiên đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái tượng đá, hiện ra chân thân, nhẹ nhàng nhảy tới bên cạnh Thổ Địa thần, đang định truy sát thì giọng nói của Tổ Thần vang lên phía sau: “Không cần đuổi.”
Thổ Địa thần và Thiên lão gia vội vàng dừng bước, dồn dập quay người, cúi người đứng hầu.
Giọng nói của Tổ Thần vang lên từ trước gian nhà tranh: “Cứ để hắn mượn bảo vật này một thời gian.”
Thổ Địa thần vội vàng nói: “Lão già, thế thì ngài đi tiểu đêm thế nào được?”
Tổ Thần nói: “Vừa rồi Hứa Ứng ngộ đạo, hòa vào thiên địa, giúp ta sửa sang nguyên khí, đã khá hơn lúc trước rất nhiều.”
Thổ Địa thần và Thiên lão gia vừa mừng vừa sợ.
Hứa Ứng ngộ đạo, ý thức bất chợt trải khắp hư không, lĩnh ngộ thiên địa đại đạo, chỉ cảm thấy mình rộng lớn như Tổ Thần, như biến thành Tổ Thần.
Y ngộ ra huyền cơ đại đạo, cũng là giúp Tổ Thần chữa trị nguyên khí tán loạn, càng là giúp Tổ Thần một đại ân.
Lực lượng của Tổ Thần vẫn khó tiến vào Chư Thiên Vạn Giới, khi chúng sinh di chuyển tới Chư Thiên Vạn Giới, hắn đã bị trọng thương. Lần này Hứa Ứng ngộ đạo, Tổ Thần cũng mượn lực lượng của y tiến vào chư thiên, vì vậy không chỉ thương thế khá hơn nhiều, lực lượng cũng từ từ tăng cường.
“Thương thế này đã kéo dài mấy chục năm, dây dưa với ta không thôi, giờ cuối cùng cũng có hi vọng chữa khỏi.”
Tổ thần nói với Thiên lão gia: “Bây giờ thương thế của ta sắp khỏi, chỉ sợ có kẻ địch tập kích, phá hỏng việc tu hành của ta. Thực lực các ngươi không đủ, lưu lại ở đây, đừng ra tay. Đêm nay có thấy dị tượng gì cũng đừng để ý, đừng hỏi. Chờ tới hừng đông là được.”
Thiên và Thổ Địa nghiêm nghị, cúi người nhận lệnh.
Đến đêm, Chư Thiên Vạn Giới treo trên màn trời bộc phát ánh sáng rực rỡ lóa mắt, vô số tinh hà tô điểm Tổ Đình Thiên Đạo.
Đột nhiên Thổ Địa và Thiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Chư Thiên Vạn Giới liên tiếp ảm đạm biến mất, bọn họ nhìn một lát, Thổ Địa hạ giọng nói: “Thiên sư huynh, liệu có phải quái vật che khuất những thế giới kia không?”
Thiên lão gia nói: “Che khuất toàn bộ Chư Thiên Vạn Giới? Thứ này phải lớn tới mức nào, không thể được.”
Thổ Địa nói: “Lão gia rộng lớn cỡ nào? Tới giết lão gia, đương nhiên cũng không nhỏ, nếu không làm sao giết được người?”
Thiên lão gia suy nghĩ một hồi, cũng rất có lý.
Nhưng bảo vật khổng lồ tới mức che khuất cả Chư Thiên Vạn Giới, đúng là khó mà tưởng tượng!
Một lúc lâu sau, đột nhiên trên trời có luồng hào quang chiếu xuống, một luồng sáng rời thẳng từ trên tinh không của Tổ Đình Thiên Đạo, đánh thẳng tới gian nhà tranh.
Nhà tranh chia năm xẻ bảy, gió lốc khủng khiếp xé nát gian nhà.
Trong nhà tranh, Tổ Thần hóa thành hình dạng thanh niên, ngồi xếp bằng, đỉnh đầu lấp lóe linh quang, kết nối với vũ trụ hư không, không ngừng lóe sáng, ngăn cản luồng ánh sáng kia lại.
Đột nhiên trong tinh không, cái bóng che khuất cả Chư Thiên Vạn Giới trong hóa thành một lá cờ, có cột cờ rất dài, như một thanh trường mâu, đâm nghiêng xuống, nhắm thẳng vào Tổ Thần!
Thanh niên Tổ Thần lao thẳng lên, tay không tấc sắt quyết đấu với lá cờ kia. Chỉ thấy lá cờ múa lượn trên không trung, hoặc đâm hoặc ngoắc, như có người cầm cờ quyết đấu với Tổ Thần.
Lá cờ kia trải rộng, trên cờ có các loại phù văn ấn ký vàng óng, phức tạp, quỷ dị.
Một lúc lâu sau, thứ trong hào quang đột nhiên phá không bay đi, biến mất không còn tăm hơi.
Lá cờ kia đánh một lúc không chiếm được ưu thế, cũng xé gió bay đi. Khi lá cờ bay đi, Chư Thiên Vạn Giới lại bị che phủ, ảm đạm không chút ánh sáng.
“Lá cờ kia trông rất nhỏ, thực chất lớn đến lạ thường!” Thổ Địa thần thà kinh hãi.
Thiên và Thổ Địa thần định tiến tới, Tổ Thần đứng từ xa giơ tay ngăn cản bọn họ, chuẩn bị sẵn sàng đón địch. Nhưng từ nửa đêm tới hừng sáng vẫn rất yên bình, không có thứ khác tập kích.