Chương 1160 Đả phá minh ngoan tu ngộ không 3
Trúc Thiền Thiền và A Phúc ngốc nghếch còn phải mất mấy ngày mới có thể xóa bỏ dấu ấn của Tử U minh đao, Hứa Ứng hỏi Linh Tư Ức, Tổ Đình Yêu Tộc lựa chọn tân đế còn cần một thời gian, cũng yên lòng.
Y và Thanh Bích Tiên Tử tiếp tục nghiên cứu Thương Đế tâm kinh, Thanh Bích Tiên Tử tiến vào Thái Thượng chi cảnh tu luyện, Hứa Ứng cũng để nguyên thần phi thăng, tiến vào trong đó hộ pháp cho cô.
Tu vi của Thanh Bích Tiên Tử tiến bộ nhanh chóng, giữa hai người càng lúc càng thân thiết, bất giác tình cảm lại được hun đúc.
Hứa Tĩnh thấy vậy cũng rất vui vẻ.
Ngày hôm đó, cuối cùng A Phúc ngốc nghếch và Trúc Thiền Thiền cũng luyện bỏ được dấu ấn của Đế Quân trong Tử U minh đao, nối liền trọng bảo tiên gia này lại như lúc ban đầu.
Hứa Ứng lại giao Cửu Thiên Thập Địa Diệt Tuyệt tiên trận cho bọn họ, đưa hết cả bảo bối trấn thiên cung của Đẩu Bộ cho hai người.
Hứa Ứng mang Tử U minh đao tới, tạm biệt Hứa Tĩnh và Thanh Bích Tiên Tử: “Ta đã hứa với Linh Tư Ức sẽ tới gặp Yêu Tổ, ít ngày nữa sẽ về.”
Tuy Hứa Tĩnh không nỡ nhưng bản thân cũng có chuyện muốn làm.
Lần này Thanh Bích Tiên Tử tới Tổ Đình là định tìm Thương Thiên Đế Quân, cho nên không đi theo.
Hứa Ứng thoáng chần chờ, đưa phật châu Phật Tổ cho Thanh Bích, nói: “Không có ai hộ pháp cho cô, lúc tu luyện Thương Đế tâm kinh nên dùng bảo vật này để tự bảo vệ mình, tránh kẻo tọa hóa tử vong.”
Thanh Bích Tiên Tử trong lòng ấm áp, nhận lấy phật châu.
Hứa Ứng và Linh Tư Ức khởi hành, rời khỏi Hỗn Nguyên cung, đi về phía Tổ Đình Yêu Tộc.
đột nhiên Hứa Ứng nghĩ tới một chuyện nói: “Chắc Nguyên đạo nhân và tiểu sư thúc của hắn vẫn ở Ly Hận thiên Đâu Suất cung chờ ta. Chẳng qua chuyện Kim gia tranh đoạt chức vị Yêu Đế quá quan trọng, sau khi tới Tổ Đình Yêu Tộc ta sẽ Ly Hận thiên Đâu Suất cung gặp họ, xin lỗi bọn họ!”
Trong lòng y cũng thấy áy náy với Nguyên đạo nhân và sư thúc thiếu niên của hắn.
Ly Hận thiên Đâu Suất cung.
Sư thúc thiếu niên có vẻ bất an, nói với Nguyên đạo nhân: “Gần đây ánh mắt Thái Thanh đạo nhân nhìn chúng ta càng lúc càng không đúng, cứ như muốn ăn thịt người vậy.”
Nguyên đạo nhân nói: “Thái Thanh đạo nhân đức cao vọng trọng, đạo hạnh cực cao, vượt xa chúng ta, không có suy nghĩ của phàm nhân đâu, càng không ăn thịt người.”
Sư thúc thiếu niên nói: “Hắn là thiên địa nguyên thần, đâu thể nhìn nhận như người được? Hơn nữa ta nghe nói Hứa Ứng tới Tổ Đình Thiên Đạo chứ không đến Đâu Suất cung gặp chúng ta trước, nói không giữ lời!”
Nguyên đạo nhân thoáng chần chờ, nói: “Có lẽ hắn có nỗi khổ riêng. Sau khi tới Tổ Đình Thiên Đạo chắc chắn hắn sẽ giữ chữ tín tới Đâu Suất cung gặp chúng ta. Hứa công tử là người đáng tin cậy mà.”
Sư thúc thiếu niên dần dần nôn nóng: “Hắn giữ chữ tín thì phải tới gặp chúng ta đầu tiên rồi tới Tổ Đình Thượng Thanh làm khách! Hắn để chúng ta đợi bốn năm liền!”
Nguyên đạo nhân tính tình trầm ổn nói: “Bốn năm còn chờ được, thêm chút cũng có sao?”
Sư thúc thiếu niên giơ chân đá bay hư lương hạc đồng, mắng chửi một chặp.
Thái Thanh đạo nhân nghe động tĩnh, nhìn về phía hai người, ánh mắt bất thiện, thầm nghĩ: “Nếu không phải vì lo hai đại Tổ Đình bất hòa, hai tên ăn chực này đã bị ta đá khỏi cửa từ lâu rồi!”
Hứa Ứng và Linh Tư Ức vừa đi khỏi, đột nhiên trên bầu trời Hỗn Nguyên cung có một luồng kim quang giáng xuống, đập vào Hỗn Nguyên cung.
Thanh Bích Tiên Tử đang định rời khỏi Hỗn Nguyên cung, theo Hỉ Duyệt đi tìm Thương Thiên Đế Quân, lại thấy trước mặt bị đập thành một cái hố to.
Trong hố, con khỉ lông vàng y phục rách rưới, máu miệng khắp người, có tới mấy chục vết thương, trên vết thương còn có ngọn lửa đang cháy, tình cảnh cực kỳ thê thảm.
Kim Viên kia lảo đảo đứng dậy, tiện tay dập lửa trên người, bả vai cũng có một luồng tiên hỏa, bị hắn há miệng thổi tắt.
Trúc Thiền Thiền nghe tiếng động chạy tới, thấy con khỉ kia thổi tắt tiên hỏa trên người, không khỏi tức tối nói: “Tiên hỏa này là ngọn lửa luyện bảo thượng hạng, tốt xấu gì ngươi cũng hái tiên hỏa cho ta chứ.”
Kim Viên kia nói: “Đại La kim diễm thôi mà, nếu ngươi muốn hôm nào ta lên Đại La thiên hái cho ngươi một ít.”
Trúc Thiền Thiền trong lòng vui mừng, cười nói: “Nói phải giữ lời đấy nhé.”
Thanh Bích Tiên Tử vội vàng lấy ra một cái bình ngọc, đổ vài hạt tiên đan ra đưa tới trước mặt Kim Viên, nói: “Tiền bối, uống thuốc chữa thương cái đã.”
Mấy năm nay cô tìm kiếm tiên dược, cũng luyện được một ít tiên đan cứu mạng.
Kim Viên kia nhận lấy, ngửa đầu nuốt vào rồi nói: “Tuy không ích lợi gì với ta nhưng dẫu sao cũng là ý tốt của ngươi, cho nên cũng phải cảm kích. Đúng rồi, thiếu niên đi cùng ngươi đâu?”