← Quay lại trang sách

Chương 1161 Nghịch tử 1

Thanh Bích Tiên Tử nói: “Hắn vừa đi rồi. Tiền bối, sao sau khi tỉnh lại không nói một lời đã bỏ đi?”

Kim Viên kia nói: “Sau khi tỉnh lại ta muốn đi một vòng xung quanh, gặp vài vị lão bằng hữu, nói cho họ biết ta còn chưa chết. Bọn họ lại muốn ta chết, cho nên đánh một trận.”

Hắn dương dương đắc ý nói: “Kết quả là bọn họ không giết được ta.”

Y quan sát Thanh Bích Tiên Tử nói: “Nha đầu, tâm địa ngươi không tệ, dám xả thân cứu ta, ta cho ngươi chỗ tốt.”

Hắn lục lọi trên người, sắc mặt không khỏi thay đổi, chẳng còn bảo bối gì, gương mặt lúc trắng lúc xanh.

Thanh Bích Tiên Tử dò xét: “Có phải mọi thứ trên người tiền bối đều bị Thái Thượng chi đạo dung hòa rồi phải không? May mà có A Ứng, thật ra vãn bối không làm gì cả.”

Kim Viên đi tới đi lui nói: “Ta không quen nợ ân tình, nợ ân tình phiền phức lắm... Ngươi chờ ta một chút!”

Hắn đột nhiên tung người nhảy lên, lao tới bầu trời, chỉ thấy Kim Viên xé rách màn trời, Tiên giới xuất hiện trước mắt mọi người.

Mọi người đang kinh hãi, lại thấy Kim Viên nhảy vào Tiên giới, thân hình biến mất không còn tăm hơi.

Thanh Bích Tiên Tử chờ trong giây lát, đột nhiên lại thấy bầu trời vang lên tiếng sấm dữ dội, tiếp đó một luồng kim quang từ trên trời giáng xuống, đập thẳng vào Hỗn Nguyên cung.

Sau khi khói bụi tan đi, Kim Viên nằm dưới đáy hố, thân hình đã có thêm hơn chục vết thương, bàn tay nắm chặt một thứ.

Thanh Bích Tiên Tử đang định tới đỡ thì Kim Viên đã ngồi bật dậy, mở bàn tay ra nói: “Đây, cho ngươi này.”

Chỉ thấy trong bàn tay hắn có ba hạt sen, tỏa ra hào quang trắng nõn, bồng bềnh trong lòng bàn tay.

“Bảo vật này chính là Bảo Liên kết trong đạo quả của Đại La thiên, ta tới xin bằng hữu, người ta không chịu cho nên mượn có ba hạt.”

Khu vực nói: “Ngươi cứ dùng đi rồi thấy ích lợi. Nha đầu vừa đòi Đại La kim diễm đâu rồi? Trên người ta còn lửa này, còn không tới lấy?”

Trúc Thiền Thiền cuống quít chạy tới, cẩn thận từng chút một thu lấy Đại La kim diễm trên vết thương của hắn, trong lòng không khỏi vui vẻ.

Kim Viên đợi cô dọn xong Đại La kim diễm mới lảo đảo đứng dậy nói: “Thằng nhóc cứu ta ra tới Tổ Đình Yêu Tộc hả? Ta tới đó chờ hắn!”

Thanh Bích Tiên Tử vội vàng nói: “Còn chưa biết nên xưng hô với tiền bối ra sao?”

Kim Viên tung người lên, hóa thành một ánh kim quang bay xa, giọng nói vọng lại: "Hồng mông sơ ích bản vô tính, đả phá minh ngoan tu ngộ không!"

Trúc Thiền Thiền thu hồi Đại La kim diễm, ngẩng đầu lên nhìn kim quang bay xa, kinh ngạc nói: “Hóa ra vị tiền bối kia tên là Minh Ngoan!”

( 冥 顽 - Minh Ngoan: Hồ đồ, ngu xuẩn)

Thanh Bích Tiên Tử quan sát ba hạt sen trong tay, chỉ thấy hạt sen lơ lửng trong lòng bàn tay cô, thi thoảng bên trong lại tỏa ra âm điệu ngắn gọn, giống như đạo âm Tiên đạo, nhưng lại không mang ô nhiễm.

Hạt sen long lanh lóng lánh, nhìn ngoài không biết là hạt sen thật hay thứ gì luyện chế thành.

“Ba hạt sen này là loại để ăn hay để luân hồi hóa?”

Tuy cô nhận được hạt sen nhưng lại không biết công dụng.

Vị “Minh Ngoan” tiền bối nói hạt sen này hái trong Đại La thiên, là hạt sen kết trong đạo quả, chắc chắn rất bất phàm, nếu không biết công dụng chỉ e phung phí của trời.

Thanh Bích suy nghĩ, đặt một hạt sen trong Dao Trì của mình, ăn hạt sen thứ hai, hạt sen thứ ba thì thử dùng pháp lực thần thức luyện hóa.

Hạt sen thứ nhất rơi vào Dao Trì, lập tức trong Dao Trì vang lên âm thanh, có lá sen sinh trưởng, hoa sen nở rộ, tầng tầng cánh hoa xoay tròn, dưới hoa kết thành bảy tầng đài sen, như bảo tọa.

Từ trong hoa sen tuôn ra tiên quang tiên khí, hết sức tự nhiên hóa thành tu vi của cô.

Thanh Bích không khỏi kinh ngạc, nguyên khí trên người không còn là nguyên khí bình thường mà được đài sen trong Dao Trì ảnh hưởng, biến thành tiên linh chi khí.

Đột nhiên cô cảm thấy thân thể phàm thai trở nên nhẹ nhàng không gì sánh được, cứ như bay bổng lên không. Hạt sen thứ hai bắt đầu phát huy tác dụng, đạo lực trong hạt sen được kích hoạt, khiến cô thoát thai hoán cốt!

Thanh Bích Tiên Tử thử luyện hóa hạt sen thứ ba, đột nhiên hạt sen hóa thành từng luồng linh quang chui vào nguyên thần của cô,hòa cùng nguyên thần.

Trong thân thể Thanh Bích có từng luồng tiên quang chiếu rọi, tiên khí mờ ảo, như muốn phi thăng!

“Nhưng ta còn chưa độ kiếp...”

Cô cũng hoang mang, chưa độ Thiên kiếp, sao mình lại biến thành tiên nhân rồi?

Nhưng ngay lúc này tiếng kêu hưng phấn của thần thông vang lên: “Đại La kim diễm này thật hữu dụng, mới đó thôi đã đốt hết bảo vật Tiên Vương rồi!”

Trúc Thiền Thiền lao tới, hưng phấn nói với Thanh Bích Tiên Tử: “Còn đốt phân nửa Hỗn Nguyên cung của Tiểu Thiên Tôn nữa! Chạy mau, ta không biết dập lửa!”