Chương 1162 Nghịch tử 2
Thanh Bích Tiên Tử phất tay, một luồng tiên quang bay ra cắt đôi Hỗn Nguyên cung, ngăn chặn thế lửa.
Hỗn Nguyên cung này vốn là di tích thời cổ đại, kiên cố không gì sánh được. Năm xưa Hứa Ứng thi triển Tru Tiên kiếm khí đâm vào trong cung, diệt trừ phân thân của đám Ngũ Tuyệt, Đệ Cửu Tiên Vương, Hỗn Nguyên cung vẫn không hề suy chuyển.
Còn bây giờ Thanh Bích chỉ cần một thần thông đã bổ đôi tiên cung, ngay bản thân cô cũng giật nảy mình: “Sao ta lại lợi hại như vậy?”
Trúc Thiền Thiền bên cạnh hai mắt sáng bừng lên: “Thanh Bích Tiên Tử, con khỉ kia còn không?”
Thanh Bích vội vàng nói:”Đại La kim diễm là hái từ Đại La thiên...”
“Không phải, ý ta là ngươi kiếm đâu ra con khỉ này vậy? Làm thêm con nữa đi!” Trúc Thiền Thiền nhìn Hỗn Nguyên cung sắp bị đốt sập, hưng phấn nói.
Hứa Tĩnh đi tới khu vực cực tây Tổ Đình, thoáng chần chờ, nhưng vẫn lên Côn Lôn sơn.
Khi mới tới Tổ Đình hắn đã lên Bồng Lai tiên sơn, trò chuyện với Thần bà, thế mới biết Tây Vương Mẫu tránh né Tiên giới vây quét đã di chuyển Côn Lôn tới Tổ Đình.
Hắn vẫn không dám tới.
Côn Lôn Ngọc Hư phong, khu đất Hứa gia, cựu cung của Hoàng Đế, đây là những địa danh hắn quen thuộc nhất. Thậm chí Hứa Ứng từng xây lại khu đất Hứa gia ở Doanh Châu nhưng cũng không thể thay thế vị trí của khu đất Hứa gia trong lòng hắn.
Nhưng khu đất Hứa gia đã bị phá hủy hoàn toàn, chuyện này trở thành cái gai trong lòng hắn, thành vết thương vĩnh viễn không thể khép lại.
Hắn vẫn không dám làm phiền Hứa Ứng, biết hơn bốn vạn năm qua Hứa Ứng phải chịu biết bao đau xót tra tấn, cuối cùng hắn dốc hết dũng khí, trở lại quê hương.
Phía ngoài Côn Lôn sơn, trên núi tuyết, Tuyết Sơn thần nữ ngây ngốc nhìn thư sinh đã không còn trẻ tuổi. Hứa Tĩnh gật đầu mỉm cười với cô, nói: “Thần nữ vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe...”
Tuyết Sơn thần nữ ngơ ngác nhìn hắn đi xa.
Cô từng gặp thư sinh này không chỉ một lần, năm xưa còn tuấn tú phong độ, giờ đã nhuốm màu tang thương.
Hứa Tĩnh đi qua Lục Ngô thần sơn, Lục Ngô trên núi tung người nhảy xuống, đầu hổ chín đuôi, đang định mỉm cười hỏi người tới, đột nhiên vị thần linh hay quên này nhớ ra rất nhiều chuyện xưa, la lên thất thanh: “Ngươi là tộc trưởng của khu đất Hứa gia! Ta nhớ ra ngươi rồi! Ha ha ha, ta nhớ rất rất nhiều chuyện! Cuối cùng ta cũng nhớ ra rồi!”
Hắn reo hò nhảy nhót, Hứa Tĩnh mỉm cười đi xa. Hắn đi qua Anh Chiêu sơn, thần linh trên núi choáng váng, ngây ngốc nhìn hắn đi qua núi.
Hắn đi qua Khai Minh sơn, Khai Minh sơn thần chậm rãi chạy tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng bám theo bước chân hắn: “Chủ nhân Côn Lôn Ngọc Hư phong trở về, chắc chắn Tây Vương Mẫu sẽ rất vui mừng. Hứa tộc trưởng gặp lệnh lang chưa? Hắn đã trưởng thành, cực kỳ cuốn hút...”
Hứa Tĩnh lòng chỉ muốn về, mỉm cười đáp lời.
Khai Minh dẫn hắn tới trên Ngọc Hư phong sau đó không quấy rầy, lập tức trở về.
Hứa Tĩnh leo lên phía trước, tốc độ càng ngày càng chậm, càng tới gần khu đất Hứa gia thì bước chân càng thong thả.
Đợi tới lúc đến trước phế tích khu đất Hứa gia, hắn vô lực ngã ngồi xuống, nhìn đống đổ nát trước mắt mà nước mắt lã chã như mưa.
Cuối cùng hắn cũng về rồi.
Đã qua gần năm vạn năm, cuối cùng hắn cũng về quê hương mà mình từng sinh sống.
Thế nhưng cảnh đã không còn, người cũng không.
Một lúc lâu sau, Hứa Tĩnh đứng dậy, lảo đảo đi tới, bước tới di tích cựu cung của Hoàng Đế. Năm xưa hắn tiếp đón Hoàng Đế tại đây, mời Hoàng Đế bước lên thần khí, tiến tới Ngọc Kinh tế tổ, lại dõi mắt nhìn Hoàng Đế độ kiếp phi thăng.
Hứa Tĩnh lại tới nơi đây, ập vào mi mắt là cả một vùng phế tích, ngay cả Thần Kiều cũng bị đánh gãy. Trước mắt hắn hiện lên chuyển tiên thần giết tới nơi đây.
Lúc này sau lưng hắn bỗng vang lên một giọng nói hùng hậu: “Là Hứa tộc trưởng đó à?”
Hứa Tĩnh trong lòng run rẩy, xoay người lại, chỉ thấy sau lưng mình là một nam nhân cao lớn, rảo bước đi tới, mây như rồng, gió như phượng, bầu bạn theo sau, khí thế tuyệt luân.
Người có trùng đồng tứ mục, vóc dáng bất phàm, trên vai là một cọng tiên thảo màu tím không mấy an phận.
Tiên thảo màu tím nhìn thấy Hứa Tĩnh là muốn nhảy lên, như muốn trở về bên cạnh Hứa Tĩnh nhưng lại không dám, chỉ sợ đắc tội với nam nhân có trùng đồng.
“Cửu Nghi sơn, Trọng Hoa Đại Đế!”
Hứa Tĩnh kinh ngạc cúi người chào, nói: “Bệ hạ đã phi thăng lâu rồi mà? Sao lại được gặp bệ hạ ở đây?”
Nam nhân có trùng đồng chính là Trọng Hoa Đại Đế từng tế tổ phi thăng ở Côn Lôn, là người phi thăng từ bốn mươi tám ngàn năm trước, xem như nhóm phi thăng giả cuối cùng.