← Quay lại trang sách

Chương 1169 Tổ Đình lập uy 2

Hắn đột nhiên nghĩ tới khi mình và Hứa Ứng tách ra, Hứa Ứng vẫn là kẻ thô kệch, ngoại trừ năng lực giải mã phù văn Tiên đạo hơn người, văn chương chữ nghĩa không có chút nào, sao vừa rồi lại nói năng có học như vậy?

Có thể thấy người dạy Hứa Ứng, chưa chắc đã là mình.

Gốc cây liễu kia đột nhiên cưỡng ép khép mình lại một chỗ, nhưng trong thân cây vẫn loáng thoáng đao quang, như muốn cắt ra khỏi thân cây.

Một ông lão mái tóc hoa râm chống gậy bước từ trong cung điện vỡ nát ra, giọng nói khàn khàn: “Hứa Ứng Hứa công tử, con nghiệt long kia ám toán ngươi, nhưng ta và ngươi không oán không thù, cớ sao lại đả thương ta?”

Ông lão mái tóc hoa râm này chính là tộc lão Lưu Sinh Đào hóa thành thân người.

Phía sau hắn có rất nhiều tộc nhân họ Lưu đi ra, ai nấy la hét: “Tế thân thể Đại Thánh lên, liều mạng với hắn!”

Linh Tư Ức trong lòng nghiêm nghị, vội vàng bay về phía trước, giang hai tay ra che trước người Hứa Ứng quát: “Hứa công tử là khách quý của Yêu Tổ, ai dám làm loạn?”

Thân thể Đại Thánh là Kim Thân Đại Thánh yêu tộc lưu lại sau khi chết, được yêu tộc lễ bái, dùng lực lượng hương hỏa bảo tồn tu vi khi còn sống, sau khi tế lên cường đại không gì sánh được, như Đại Thánh phục sinh, vô cùng lợi hại.

Tộc nhân họ Lưu giận dữ: “Khách của Yêu Tổ là có thể đả thương người ta à?”

Tộc lão Lưu Sinh Đào gõ trượng, ra hiệu cho bọn họ đừng ồn ào, nói với Linh Tư Ức: “Tuy Hứa công tử là khách quý của Yêu Tổ, nhưng vô duyên vô cớ đả thương ta, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua được. Hứa công tử cầm đao đả thương ta, thế thì để thanh đao lại. Đợi thương tích của lão hủ khỏi hẳn, đương nhiên sẽ trả đao cho hắn.”

Linh Tư Ức do dự, biết Hứa Ứng không cùng Đế Tử Kim Bất Di tới Tổ Đình Yêu Tộc là vì phải luyện lại Tử U minh đao. Hắn định dùng món trọng khí Tiên giới này làm quà tặng cho Kim Bất Di, giúp Kim Bất Di tranh đoạt đế vị.

Kim Bất Di am hiểu đao pháp, Tử U minh đao rất thích hợp cho hắn sử dụng. Lưu Sinh Đào đòi lấy Tử U minh đao, làm sao Hứa Ứng đồng ý được?

Nhưng nếu Hứa Ứng không đưa, Lưu gia cũng có lý do phát động thân thể Đại Thánh.

Lưu gia cũng có ý đồ vấn đỉnh Yêu Đế, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhất định sẽ vận dụng tất cả mọi khả năng đánh rơi Kim Bất Di.

đột nhiên Hứa Ứng lại rút thanh Tử U minh đao ra, thản nhiên nói: “Ngươi muốn thanh đao này?”

Đao quang Tử U minh đao chiếu rọi, hào quang màu tím phủ khắp nơi. Ánh mắt Hứa Ứng nhìn vào thanh tiên khí này, nhẹ nhàng vung đao, vì sao ngoài bầu trời cũng múa lượn theo tiên khí này, như bị đao khí xâm nhập ngân hà, tạo nên dải sao trong ngân hà.

Đột nhiên Hứa Ứng đưa hai tay nâng đao lên, cười nói: “Đã vậy, mời lão trượng thu đao.”

Lưu Sinh Đào bước tới, khoảng cách với Tử U minh đao càng ngày càng gần, giơ tay chộp về phía Tử U minh đao. Đột nhiên lão biến sắc, bước chân cứng đờ tại chỗ.

Phía sau hắn, trong gốc cây liễu cổ xưa không gì sánh được, đao khí sắc bén cắt thẳng ra, như muốn xé mở chân thân của hắn.

Lưu Sinh Đào hừ một tiếng, ánh mắt nhìn sang Hứa Ứng, điếm nhiên nói: “Người trẻ tuổi, cường long nan áp địa đầu xà. Ngươi giao đao này ra còn giữ được tính mạng.”

Hứa Ứng mỉm cười nói: “Không phải mãnh long không qua sông. Lão trượng muốn đao, cứ cầm.”

Lưu Sinh Đào giơ tay, khoảng cách tới Tử U minh đao trong tay Hứa Ứng chỉ còn một thước.

Hắn chỉ cần tiến thêm nửa bước là nắm được thanh đao này vào tay.

Nhưng nửa bước này lại xa xôi như khoảng cách sinh tử, khó mà vượt qua.

Lưu Sinh Đào dốc hết tu vi, đem hết năng lực ra trấn áp thương thế, nhưng vết đao vẫn như giòi bám trong xương, theo áp chế của hắn mà càng ngày càng mạnh.

Càng tới gần Tử U minh đao thì uy lực của vết đao càng mạnh, càng khó mà kiềm chế được!

Trong y phục của hắn có máu tươi chảy ra, là máu màu xanh lá.

Lưu Sinh Đào điều động tất cả pháp lực, cưỡng ép trấn áp thương thế, đột nhiên nhấc chân, bước đến nửa bước, giơ tay nắm lấy chuôi đao, nhấc Tử U minh đao lên!

Nhưng ngay lúc này, đao mang màu tím trong cơ thể cắt đứt thân hình của hắn, trải dài từ trán tới dưới hông, tạo thành một vệt dài. Chỉ nghe viu một tiếng, máu tươi bắn khắp nơi!

Vết thương của Lưu Sinh Đào vỡ ra từ chính giữa, bị đao ý trong vết đao chém thành hai nửa!

Hắn vừa nắm lấy Tử U minh đao là lập tức tuột tay, lại rơi về tay Hứa Ứng!

Hứa Ứng giơ tay nâng đao, xoay người lại, quay lưng về phía đám người, trường đao chậm rãi lướt qua, tử khí tràn ngập, cười nói: “Nếu ngươi không cầm đao này còn không tới mức bỏ mạng. Thanh đao này, không phải ai cũng có thể cầm được.”