Chương 1170 Tổ Đình lập uy 3
“Răng rắc!”
Trong cung điện của bộ tộc họ Lưu, gốc liễu cổ xưa không gì sánh được đột nhiên có đao quang chiếu rọi, chặt đôi đại thụ thành hai nửa!
Hai bên đại thụ phát ra tiếng động ầm ầm, đổ sang hai bên, thanh thế kinh người!
Tộc lão Lưu Sinh Đào của bộ tộc họ Lưu, cứ thế vẫn lạc!
Hứa Ứng thu đao, cất cao giọng nói: “Sơn dã tán nhân Hứa Ứng, theo lời mời tới đây, cầu kiến Yêu Tổ!”
Mảnh vỡ Tiên Đình yêu tộc tản mát, mỗi mảnh vỡ đều có thế gia yêu tộc khác biệt được thành lập, tạo thành từng thế lực lớn. Giờ phút này trên một số mảnh vỡ, từng cao thủ yêu tộc dồn dập nhìn sang phía này, thấy Lưu Sinh Đào bị đao khí giết chết, ai nấy thầm nghiêm nghị.
Linh Tư Ức vội vàng nói: “Hứa Thiên Tôn, mời sang bên này!”
Trong lòng cô vẫn còn kinh hãi, Lưu Sinh Đào trông như cầm đao, bị đao khí kích hoạt giết chết, nhưng thực chất bị Hứa Ứng chém chết.
Vừa tới Tổ Đình Yêu Tộc đã chém chết tộc lão yêu tộc lập uy, nếu khiến các thế lực yêu tộc phản cảm, cho dù có danh nghĩa Yêu Tổ cho mời, chỉ e cũng phải chết không có đất chôn!
Trong Phù Tang thụ, Yêu Tổ và Ngộ Không đạo nhân nhìn đoàn người Hứa Ứng đi về phía này. Đột nhiên Yêu Tổ lắc đầu nói: “Hứa Ứng làm việc quá bá đạo, cứng thì dễ gãy. Hắn dùng Tử U minh đao của Đế Quân ra tay giáo huấn bộ tộc họ Lưu là muốn lập uy, cảnh cáo các thế lực yêu tộc không được có ý đồ xấu với hắn và Kim Bất Di.”
Hắn thở dài nói: “Nhưng hắn quên một điều, dù sao yêu tộc cũng từng là chủng tộc thống trị thế gian. Thuyền nát còn có ba ngàn cái đinh, yêu tộc có thể tồn tại tới giờ, có nhà ai không có vài Đại Thánh yêu tộc? Ta không coi trọng hắn.”
Ngộ Không đạo nhân nói: “Nhưng thế đạo này nếu hành xử không bá đạo, làm việc mềm yếu, liệu có thành tựu gì? Ngươi chính là loại mềm yếu đấy, đến mức sau khi chết bị đám tộc lão nắm thóp, chẳng còn chút quyền lực nào. Ta nhìn cũng chướng mắt. Ta coi trọng hắn.”
Yêu Tổ thầm tức giận, không nhịn nổi quát: “Con khỉ kia!”
Ngộ Không đạo nhân mỉm cười: “Cái cây nhà ngươi đổ rồi, bầy khỉ cũng tan rồi.”
Yêu Tổ tức giận tới mức run rẩy, Phù Tang thụ cũng rung theo.
Ngộ Không đạo nhân nghiêm nghị: “Yêu Tổ chết cũng không hàng, lưu lại pháp lực không nhỏ. Nếu đấu với hắn sợ không kiềm chế được đánh chết hắn mất.”
Hắn nghĩ tới đây bèn cười nói: “Lão... lão quan đừng tức giận, hại thân. Để ta xin lỗi ngươi.”
Bấy giờ Yêu Tổ mới nguôi giận.
Ngộ Không đạo nhân cười nói: “Tốt xấu gì ngươi cũng là tồn tại trải qua mười triều Yêu Đế, sao lòng dạ vẫn hẹp hòi thế. Nói ngươi một câu mà ngươi đã nổi giận rồi. Bớt giận đi, Hứa Ứng tới rồi.”
Yêu Tổ vội vàng bước lên ngai của mình, ngồi nghiêm chỉnh tại đấy.
Ngộ Không đạo nhân ống tay áo bồng bềnh, tìm một cái bồ đoàn ngồi bên dưới tay Yêu Tổ. Tuy hắn là kim viên nhưng vẫn tiên phong đạo cốt.
Hai người dáng vẻ trang nghiêm, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Một lúc lâu sau, Ngộ Không đạo nhân cười nói: “Ngươi có việc cần nhờ người ta, có cần trang trọng như vậy không?”
Yêu Tổ cười nói: “Đúng là có việc cần nhờ.”
Hai người ai nấy trầm tĩnh lại.
Hứa Ứng đi theo Linh Tư Ức, tiến vào trong thánh điện Phù Tang thụ, thấy phía đối diện là Yêu Tổ đi đến. Linh Tư Ức vội vàng cúi người hành lễ: “Khởi bẩm lão tổ, đệ tử Linh Tư Ức may mắn không phụ sứ mệnh, mời được Hứa Ứng Hứa công tử.”
Hứa Ứng đi tới, đang định bái kiến, đột nhiên chú ý thấy bên cạnh lão đạo nhâ kia còn có một con khỉ lông vàng, người mặc áo bào vàng, chẳng phải thi thể mất tích mà mình nhặt được trong Thái Thượng chi cảnh thì là gì?
"Khỉ, khỉ..."
Y mới nói tới đây, đột nhiên nhớ đến lời dặn của Thanh Bích Tiên Tử, vội vàng ra vẻ vui mừng: “Vị kim hầu tiền bối này, ngài vẫn còn sống à? Đúng là người hiền tự có thiên tướng, tốt quá!”
Ngộ Không đạo nhân cười nói: “Ta còn muốn làm một số việc, thấy ngươi đang chữa thương nên không từ mà biệt. Đến lúc ta về thì ngươi đã không còn ở đó, thế nên ta mới đến đây đợi. Hứa tiểu hữu không biết lai lịch của ta, có thơ làm chứng! Hồng mông sơ ích bản vô tính, đả phá minh ngoan tu ngộ không. Đạo hiệu của ta chính là như vậy.”
Hứa Ứng vui vẻ nói: “Hứa Ứng ra mắt Vô Tính tiền bối!”
Ngộ Không đạo nhân nghe vậy trong lòng do dự: “Ta có nên báo ân cứu mạng nữa không, hay là đập chết hắn luôn?”
Hứa Ứng nhìn mặt nói chuyện, trong lòng máy động, cười nói: “Tiền bối, chắc là ta hiểu lầm nhỉ. Thế thì chắc chắn tiền bối tên là minh, minh... Tu Ngộ Không có đúng không?”
Ngộ Không đạo nhân đổi giận thành vui, cười nói: “Thừa mất chữ Tu. Lần này ta đến báo ân, báo ân xong sẽ đi.”