← Quay lại trang sách

Chương 1173 Pháp môn lĩnh ngộ thập động thiên 3

Hứa Ứng cười nói: “Hóa ra là thế. Ta đã nói rồi, ta cứu hắn là vô tâm, bảo hắn không cần để ý, sao hắn cứ để tâm?”

Yêu Tổ nghiêm mặt nói: “Tu vi cảnh giới của hắn càng cao thì càng để tâm. Nhưng càng để tâm lại càng khó khăn. Bây giờ ta đưa pháp môn lĩnh ngộ thập động thiên cho ngươi xem, hắn càng khó xử hơn nữa.”

Hắn không nhịn được mỉm cười đắc ý nói: “Con khi ấy hiếu thắng như vậy, chắc đang khó ở bằng chết!”

Hứa Ứng dở khóc dở cười, thầm nghĩ: “Thái độ của các tiền bối này như lũ trẻ con vậy.”

Bọn họ từ từ đi sâu vào Phù Tang thụ, không ngờ phía trước lại xuất hiện từng ngọn lửa, trông rất giống Đại La kim diễm, lửa cháy hừng hực.

Trong lửa lơ lửng từng quyển sách vàng, giữa tiên hỏa như vậy mà không cháy trụi. Tiên hỏa này như cấm chế, ngăn không cho người khác lấy trộm kim thư.

Hứa Ứng nhìn về phía trước,chỉ thấy hai bên đường có từng luồng tiên hỏa, nhiều vô số kể, nơi này có không biết bao nhiêu kim điển của yêu tộc!

“Ghi chép trong kim điển thấp nhất cũng là kinh pháp và công pháp Thánh cấp của yêu tộc ta, thậm chí trong đó còn có cả kinh pháp của Đại La Kim Tiên và Đại La Diệu Cảnh, cực kỳ hiếm có.”

Yêu Tổ thở dài, run rẩy đi về phía trước nói: “Chỉ thiếu Đông Hoàng Bình Thiên quyết tôn quý nhất yêu tộc, công pháp như vậy chỉ có Đế tộc lưu truyền, đã thất lạc từ lâu. Kim Bất Di mang Đông Hoàng Bình Thiên quyết về, đã nhất định thành Yêu Đế, chẳng qua quyền lực của yêu tộc tản mát, đã không phải như thời Tiên Đình...”

Hắn lắc đầu, không nói tiếp: “Chỗ ta có công pháp cường đại nhất cổ xưa nhất của yêu tộc, nhưng cũng có công pháp thần thông không phải của yêu tộc. Chỉ có điều được xếp vào kim điển đã ít càng thêm ít, chỉ có ba quyển, nhưng đều là cực phẩm. Pháp môn lĩnh ngộ thập động thiên chính là một trong số đó.”

Hắn thuận theo hành lang phân nhánh đi vào trong một lầu các, trong lầu có ba quyển kinh điển, đều phong ấn trong Đại La kim diễm.

Yêu Tổ giơ tay, nhẹ nhàng rút kim thư trong kim diễm bên trái ra.

Hứa Ứng thấy vậy thầm nghĩ: “Yêu Tổ không giống như đã chết, không có pháp lực thần thông gì. Bây giờ tu vi thực lực của hắn kém xa trước đây nhưng cũng vượt xa đám Yêu Hoàng và Đại Thánh đã chết. Thế nhưng vì sao Yêu Tổ còn phân tán quyền lực?”

Y lấy làm khó hiểu.

Yêu Tổ giao kim thư cho Hứa Ứng, cười nói: “Người viết sách lưu lại pháp môn lĩnh ngộ thập động thiên, nhưng có lẽ hắn cũng chưa từng luyện thành. Ngươi cứ xem rồi sẽ hiểu vì sao ta nhất định phải tìm ngươi.”

Hứa Ứng nhận lấy kim thư, mở ra xem, sắc mặt dần dần nghiêm nghị.

Chỉ thấy chữ viết không phải trực tiếp viết lên kim thư, chắc là vừa ở nơi khác, tương tự như thẻ ngọc đạo thư, được người ta dùng thần thông lưu dấu trên bảo vật kim thư.

Nhưng thứ khiến Hứa Ứng khiếp sợ không phải nội dung trên sách. Trong kim thư dùng văn cổ, mang đầy cổ ý cổ vận, không khác gì cổ pháp lục bí trong trâm cài tóc mà Hỉ Duyệt mang tới!

“Pháp môn lĩnh ngộ thập động thiên và cổ pháp lục bí là thủ bút của cùng một người!” Hứa Ứng thầm nghĩ.

Y xem qua một lượt, pháp môn lĩnh ngộ thập động thiên chắc được sáng tạo trên cơ sở lục ngộ tổ pháp lục bí. Người sáng tác kinh văn này không luyện thành thập động thiên mà là suy tính ra phương pháp tu luyện này có thể luyện thành thập động thiên, nhưng không biết vì sao không được kiểm chứng.

Vì vậy người sáng tác cũng không dám khẳng định pháp môn của mình có thể luyện thành thập động thiên được hay không.

Hắn viết sách: “Người có thập động thiên, cần đạo hạnh cao thâm, siêu phàm nhập thánh, đạt được ảo diệu của Thiên Quân. Vì vậy Thánh giả khinh thường, Thiên Quân cười nhạt, duy chỉ có luyện khí sĩ cầu mà không được, bởi vậy lại có thể nói là gân gà.”

Ý hắn nói Đại Thánh yêu tộc khinh thường tu luyện, Thiên Quân yêu tộc cũng cười nhạo, chỉ có luyện khí sĩ muốn có thập động thiên nhưng lại không có đạo hạnh như vậy.

Yêu Tổ cười nói: “Ngươi vô sự tự thông, trong giai đoạn luyện khí sĩ đã có đạo hạnh như Thiên Quân, mở được lục động thiên Tiên giới, vì vậy khi ta nghe tin ngươi mở Thái Thanh động thiên, cũng biết ngươi là người có hi vọng tu thành thập động thiên này.”

Hứa Ứng khép kim thư lại, bái tạ: “Đa tạ Yêu Tổ tác thành.”

Yêu Tổ vội vàng đỡ y, cười nói: “Ta tác thành ngươi cũng là tác thành cho ta. Hai bên cùng được lợi, chẳng là chuyện mỹ diệu lắm sao? Tư Ức, Tư Ức?”

Linh Tư Ức và Ngoan Thất đi phía sau, hai người đang đứng trước Kim Thân của một vị Đại Thánh cãi nhau tới mặt đỏ tía tai, không nghe thấy tiếng gọi của Yêu Tổ.

Hứa Ứng lắng nghe, hai người cãi vã Ngoan Thất lĩnh ngộ có sai hay không. trích dẫn kinh điểm, chứng minh đạo pháp mà mình lĩnh ngộ tuyệt đối không sai lầm. Linh Tư Ức không cãi được hắn nên định động thủ với hắn. Ngoan Thất bèn nói nam không đấu với nữ, sau khi rời khỏi nơi đây nhường ngươi ba chiêu, vân vân.