Chương 1195 Người ngoài rìa Tiên giới 1
“Sau này trong thời cổ đại, nhân tộc xuất hiện từng nhân vật bất phàm, cũng bị Thúy Nham Thạch Khắc mê hoặc.’
Yêu Tổ nói: “Bọn họ vốn là cường giả đỉnh cấp, nhưng Thúy Nham Thạch Khắc lại cho thấy bọn họ còn chưa tu luyện tới tận cùng đại đạo, vẫn còn đường phía trước. Đối với bọn họ, chuyện này có sức hấp dẫn trí mạng, sức hấp dẫn này vượt qua mọi thứ trên thế gian.”
Hứa Ứng dò hỏi: “Ta từng nghe người ta nói tới Thúy Nham. Rốt cuộc Thúy Nham là cái gì?”
Yêu Tổ trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Ta cũng không biết. Nhưng có người suy nghĩ dol Thúy Nham là bảo vật rơi xuống từ thế giới còn cao cấp hơn nữa. Mọi người gọi thế giới cao cấp hơn đó là...”
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Bỉ Ngạn.’
Bỉ Ngạn này không phải Bỉ Ngạn kia.
Bỉ Ngạn này là nơi Thái Thanh Đạo Tổ, Hư Hoàng Đại Đạo Quân, Ngọc Hư Đạo Tổ và chư phật đi tới.
Thúy Nham tới từ Bỉ Ngạn, Thúy Nham Thạch Khắc ghi lại pháp môn chí cao tới từ Bỉ Ngạn, vì vậy Bỉ Ngạn cũng thành nơi Đạo Tổ, Đại Đạo Quân và Phật Tổ muốn tìm kiếm.
“Sau này, Thúy Nham bay mất.”
Yêu Tổ nói: “Ngày Thúy Nham bay đi phát sinh hiện tượng đạo khóc, rất nhiều tồn tại cường đại dồn dập bay tới, đuổi theo Thúy Nham, tìm kiếm Bỉ Ngạn. Từ đó trở đi thời đại cổ xưa kết thúc.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Trong ba quyển kim thư, quý giá nhất chính là Thúy Nham Thạch Khắc, nhưng không quý giá nhất cũng là nó. Hứa Ứng, một canh giờ hoàn toàn không đủ để ngươi hiểu được Thúy Nham Thạch Khắc, quyển kim thư này ngươi cứ đem đi, coi như quà cảm tạ phục sinh.”
Hứa Ứng vừa mừng vừa sợ, vội vàng cảm ơn.
Yêu Tổ lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Ngươi không cần cảm ơn ta, ta tặng Thúy Nham Thạch Khắc cho ngươi vốn không có ý tốt. Quyển kim thư này để lại trong yêu tộc cũng là tai họa, từng khiến cho một vị Yêu Đế thần hồn điên đảo. Tương lai, nếu đạo hạnh của ngươi đủ cũng sẽ bị mê hoặc tới mức thần hồn điên đảo, tai váng mắt hoa, không thể chịu nổi.”
Hắn mỉm cười nói: “Nếu tương lai chúng ta đánh hạ Tiên giới, không khéo ngươi sẽ là chướng ngại vật trên con đường phục hưng của yêu tộc ta. Khi đó nếu ngươi bị Thúy Nham Thạch Khắc mê hoặc, hóa thành ngu ngốc, coi như ta đã lập công lớn.”
Hứa Ứng cười ha hả: “Muốn tới bước đó ta phải thành Chí Tôn cái đã. Thật sự quá xa vời.”
Yêu Tổ ánh mắt nhấp nháy, trong lòng thầm nhủ: “Đối với người khác có lẽ rất xa xôi, không khéo cả đời không thấy hi vọng gì, nhưng đối với ngươi mà nói, có lẽ cũng không xa xôi như vậy. Dù sao cũng là người từ không hóa có, tu thành động thiên Tiên giới.”
Pháp môn cảm ngộ thập động thiên đặt đó mấy trăm ngàn năm mà không ai luyện được, Hứa Ứng còn không tiếp xúc với kim điển này mà mở một loạt sáu cái.
Tư chất này thật quá khủng khiếp.
“Hơn nữa Thúy Nham Thạch Khắc năm xưa được mọi người sao chép lại, đưa hắn một phần cũng chẳng sao.” Hắn thầm nhủ trong lòng.
Thúy Nham Thạch Khắc quý giá, thứ ghi lại trong đó tuyệt đối là đứng trong ba quyển hiện tại, vượt xa thập động thiên và Đạo Quả Thập Chứng. Nhưng tương tự nó cũng chẳng quý giá gì, dù sao Thúy Nham là vật vô chủ, trước đây có rất nhiều người xem.
Hứa Ứng mở Thúy Nham Thạch Khắc ra xem, chỉ thấy những hoa văn trên bia đá kia như sống dậy, huyền ảo khó lường, di chuyển tới lui trong mắt mình. Y không khỏi hoa mắt chóng mặt, biết đạo hạnh của mình không đủ, vội vàng dời mắt đi.
“Món quà này quá quý giá.”
Y cất Thúy Nham Thạch Khắc vào trong khu vực Hi Di của mình, chính thức từ giã Yêu Tổ.
Yêu Tổ đưa tiễn, đưa thẳng tới ngoài hốc cây. Hứa Ứng cười nói: “Yêu Tổ dừng bước, Thất gia, Tư Ức, các ngươi cũng dừng bước thôi. Ta ở Tổ Đình Yêu Tộc quá lâu rồi, phải trở lại Đâu Suất cung, Nguyên đạo nhân của Thượng Thanh cảnh vẫn đang chờ ta ở đó!”
Yêu Tổ cũng không giữ lại, cười nói: “Hứa đạo hữu, lần sau gặp lại, ta sẽ không còn như bây giờ.”
Hứa Ứng vui vẻ đáp: “Ta rất mong được thấy Yêu Tổ trong trạng thái toàn thịnh.’
Yêu Tổ cười ha hả nói: “Toàn thịnh thì chắc là không được, nhưng bảy tám phần mười thì có thể.”
Hứa Ứng cáo từ bọn họ, Ngoan Thất lưu luyến không rời, đi theo phía sau hắn. Hứa Ứng cười nói: “Thất gia, bây giờ ngươi đã là cao thủ trong yêu tộc, lại là trọng thần trong triều, lưu lại bên cạnh Yêu Tổ mới có thể tiến thêm một bước. Dừng lại đi.”
Ngoan Thất nhớ tới những tháng ngày vui vẻ bên cạnh Hứa Ứng, không khỏi bùi ngùi nói: “Không biết lúc nào mới có thể trở về thời gian không buồn không lo như xưa.”
Hứa Ứng vẫy tay từ biệt hắn.
Ngoan Thất đưa mắt nhìn y đi xa, trở lại bên cạnh Linh Tư Ức. Mọi mất mát vừa rồi không cánh mà bay, cười cười nói nói với Linh Tư Ức.