← Quay lại trang sách

Chương 1204 Phò mã Tiên Đình 1

Ngộ Không đạo nhân thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Hứa tiểu hữu, ta đã báo đáp xong ân tình của ngươi! Đi nhé!”

“Viu!”

Hắn hóa thành vệt kim quang xé gió bay đi, biến mất trong Đại La Thiên này.

“Ngộ Không tiền bối, đợi đã!”

Hứa Ứng gọi với theo nhưng Ngộ Không đạo nhân đã vô ảnh vô tung, hoàn toàn không nghe thấy. Hứa Ứng đứng trong Đại La Thiên này lẩm bẩm: “Ngươi còn chưa cho ta biết làm cách nào mới về được Tổ Đình...”

Quả Chuông treo cao, tiếng chuông ngân vang, đột nhiên nói: “A Ứng, ngươi nói xem Đại La Kim Tiên Tiêu Lan Sơn kia đã chết thật chưa?”

Hứa Ứng không dám khẳng định: “Chắc là chết rồi? Bị đạo khóc phá vỡ, vừa rồi lại bị Ngộ Không đạo nhân đánh cho như vậy, chắc phải chết rồi chứ...”

Nói đến đây y lại không khỏi rùng mình một cái, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.

Nhưng xung quanh yên tĩnh vắng lặng, ý thức của Tiêu Lan Sơn không hề xuất hiện.

Hứa Ứng không dám thất lễ, gấp rút lưu dấu đại đạo của bản thân, đưa tất cả lĩnh ngộ đại đạo của lưu dấu lên Tiên Thiên Đại La này.

Y tìm hiểu tới năm đạo tràng xa xưa, Thái Thanh đạo tràng, Ngọc Hư đạo tràng, Huyền Đô đạo tràng, Minh Hải đạo tràng, Huyền Hoàng đạo tràng.

Về phần Hỗn Độn y chưa tìm được Hỗn Độn đạo tràng nhưng tìm hiểu tới Hỗn Độn Nê Hoàn cung, tự ngộ đạo diệu, mở động thiên Tiên giới Nê Hoàn.

Nếu tăng thêm lĩnh ngộ lực lượng sinh tử sẽ là bảy loại đạo diệu.

Tuy Hứa Ứng có tới bảy loại đạo diệu, đạo hạnh đã sánh ngang Thiên Quân, chẳng qua cảm giác hạn chế, không cách nào phát huy đạo hạnh bản thân.

Lần này lưu dấu Tiên Thiên Đại La, hắn đột nhiên cảm thấy Tiên Thiên Đại La này như con đường mà y vẫn luôn tìm kiếm mà không thấy.

Con đường mà y muốn bước lên một mình.

Đạo hạnh của y quá cao, cảnh giới lại quá thấp, không cách nào phát huy lực lượng của đạo hạnh. Nhưng có tòa Tiên Thiên Đại La này, bảy loại đạo diệu lưu dấu vào đó, chẳng phải có thể phát huy sở trường đạo hạnh của mình rồi?

Trong lòng y thầm căng thẳng, nếu y tiếp tục cảm ngộ được các loại đạo diệu đạo lực, hư, hỗn nguyên thái nhất, liệu có phải sẽ lưu dấu được các loại đạo diệu vào trong Đại La Thiên? Phát huy được mười loại đạo diệu?

Hứa Ứng không ngừng lưu dấu trong Tiên Thiên Đại La, khiến dấu ấn của mình càng ngày càng vững chắc, Quả Chuông cũng phát hiện đạo diệu của nơi này ùn ùn kéo tới, khiến nó như tiên cảnh.

Những đạo diệu này là ảo diệu đại đạo mà Hứa Ứng lĩnh ngộ, bình thường Hứa Ứng giảng giải cho nó, nhưng đạo pháp buồn tẻ nhàm chán, khó mà hiểu được. Có điều nó lại phát hiện ở đây mình ngộ đạo đơn giản hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần!

Đây chính là tác dụng của đạo tràng.

Lúc này Tiên Thiên Đại La chính là Đại La đạo tràng của Hứa Ứng, Quả Chuông lĩnh ngộ đạo pháp tại đây nhanh hơn hẳn lúc bình thường.

Hứa Ứng lưu lại ở nơi này, bất tri bất giác đã mấy chục ngày trôi qua, Tiên Thiên Đại La được y tế luyện không biết bao nhiêu lần, lưu dấu cực kỳ vững chắc.

“Cứ ở đây mãi cũng không phải là cách, làm sao ra ngoài đây?’

Hứa Ứng mới nghĩ đến đây, đột nhiên dưới chân trống rỗng, mở mắt nhìn lại thì thấy mình đã ở trên Thiên Hà, bên dưới là nước sông cuồn cuộn tuôn trào.

Hứa Ứng ngơ ngác nói: “Sao ta vào được đây?”

“Viu!”

Thân hình của y xuất hiện trong Đại La đạo tràng.

Hứa Ứng vừa mừng vừa sợ, lại thấy khó khăn: “Đại La đạo tràng này cái gì cũng tốt, chỉ có vấn đề là quá lớn. Mỗi lần tiến vào Đại La đạo tràng là phải đến Thiên Hà, tìm kiếm nửa ngày. Nếu có thể mang theo bên mình...”

Y mới nghĩ tới đây lại thấy mình ra ngoài Tiên Thiên Đại La, luồng tiên thiên chi khí hóa thành vầng sáng treo sau đầu y.

Còn Quả Chuông treo trong vầng sáng, đang ngộ đạo, hô hấp thổ nạp đúng quy cách.

Hứa Ứng quay đầu, Tiên Thiên Đại La cũng quay theo, Quả Chuông cũng phát ra tiếng chuông. Nhưng giờ phút này Quả Chuông đang ở trong Tiên Thiên Đại La, tiếng chuông như vang lên từ nơi cực xa.

“Tiên thiên chi khí này luyện thành Đại La đạo tràng, quả đúng là tùy tâm như ý, không bằng gọi là Như Ý Đại La Thiên!”

Tiên Thiên Đại La ung dung xoay tròn sau đầu Hứa Ứng, bồng bềnh trên Thiên Hà, chỉ thấy nước sông nổi sóng biếc, rất nhiều sinh vật dưới sông chết đuối.

Những sinh vật này vốn sinh sống trong Thiên Hà, về sau Thiên Hà khô cạn, trải qua không biết bao nhiêu đời tiến hóa, đã thích nghi với khí hậu khô cạn.

Bây giờ Thiên Hà khôi phục dẫn tới bọn chúng lại chết đuối trong nước.

Nước sông này hết sức kỳ quái, đứng bên trên là có một lực hút kỳ lạ, kéo vào trong sông, rất khó bay qua. Lực lượng của Thiên Hà này rất kỳ dị, hễ nhiễm phải nhân quả là sẽ bị kéo vào Thiên Hà.