Chương 1210 Đại nhân vật giáng lâm 3
Cô nhận lấy bình ngọc, nâng trong tay như không, biến nặng thành nhẹ.
Hứa Ứng lại biết bình nước Thiên Hà này nặng nề cỡ nào, nói: “Ngọc Hồ Chân Nhân khiêu chiến ở đâu? Chúng ta mau chạy tới đó.”
Sở Tương Tương nói: “Ngay ở cửa sông Nại Hà.”
Hứa Ứng tế Đệ Tam Thiên Quan lên, mở ra một cái đã tới cõi âm. Hai người đi vào trong, không bao lâu sau đã đến trên Nại Hà, đi qua cầu Nại Hà, chỉ thấy Mạnh Bà vẫn đang đưa trà trên cầu.
Hứa Ứng khẽ cúi người vái chào: “Đã lâu không gặp.”
Mạnh Bà đáp lễ nói: “Nhóc họ Hứa, ngươi và tiểu nha đầu này đến đây là định trợ giúp cho Thương Đế?’
Hứa Ứng xưng phải.
Mạnh Bà cười lạnh: “Thương Đế già rồi, những năm qua thần lực không khôi phục, không phải đối thủ của người ta. Huống chi lần này Ngọc Hồ Chân Nhân còn có chuẩn bị.”
Mạnh Bà thoáng chần chờ nhưng vẫn nói: “Gần đây trong cõi âm xuất hiện không ít nhân vật hung ác, không phải người trên thế gian. Lão thân tuy cũng là một trong ngũ đại bá chủ cõi âm, nhưng lão thân ăn bổng lộc Tiên Đình, bị Tiên Đình giám thị, không thể nhúng tay vào. Các ngươi coi chừng.”
Hứa Ứng cúi người nói: “Đa tạ chỉ điểm.”
Y từ biệt Mạnh Bà, cùng Sở Tương Tương đi theo men dòng Nại Hà.
Sở Tương Tương oán hận nói: “Mạnh Bà chỉ biết châm chọc, cõi âm có việc xưa nay chưa bao giờ nhúng tay. Sao ngươi phải tạ ơn bà ta?”
Hứa Ứng cười nói: “Bà ta là thần linh, không phải như chúng ta. Cô có thể tùy ý bỏ đi, nhưng bà ta lại phải trông coi cầu Nại Hà dưới cõi âm, không được phép rời khỏi. Vừa rồi Mạnh Bà đã nói trước có khách từ Tiên giới tới thăm, đối với chúng ta mà nói chỉ là một câu nhắc nhở không có ý nghĩa, nhưng đối với bà ta đã là mạo hiểm cả tính mạng. Bà ta không tiếc tính mạng cũng khuyên bảo chúng ta, cảm ơn đã là quá ít ỏi.”
Sở Tương Tương suy nghĩ, gật đầu xưng phải, xấu hổ nói: “Ta trách lầm bà ấy rồi.”
Hai người đi dọc theo Nại Hà, dần dần tiến sâu vào cõi âm, đến cửa sông Nại Hà, ngoài biển là Minh Hải, nơi hồn phách quy tụ.
Hứa Ứng nhìn từ xa lại, chỉ thấy trên Minh Hải có một vùng lờ lờ, loáng thoáng ánh đèn chiếu rọi, rõ ràng là đèn dầu của Bắc âm Đại Đế!
Còn bờ bên kia Minh Hải có vầng sáng đột nhiên mọc từ dưới mặt đất lên, xoay tròn chuyển động, hình thành hào quang luân hồi, một nửa dưới đất, một nửa trên mặt đất, cực kỳ bắt mắt.
Hứa Ứng khẽ nhíu mày, thả chậm bước chân, nói nhỏ: “Tương Tương, cô nhìn lên bầu trời xem, có thấy một vầng mặt trời đen không?”
Sở Tương Tương ngẩng đầu nhìn lên, không thấy vầng thái dương lụi tàn kia, nhưng lại thấy hàn nha liên miên ào ào bay qua bầu trời, đuổi theo tiền giấy mênh mông!
Sắc mặt Hứa Ứng nghiêm nghị, hạ giọng nói: “Lần này Ngọc Hồ Chân Nhân không chỉ khiêu chiến Thương Ngô đạo huynh mà còn Bắc Đế, Đông Nhạc và Luân Hồi Nữ Đế, đều bị hắn khiêu chiến ở đây. Ngọc Hồ Chân Nhân lấy đâu ra lòng tin đó, có thể đồng thời đối phó với tứ đại bá chủ cõi âm? Vị khách từ Tiên giới này, rốt cuộc là ai?”
Y mới nghĩ đến đây, đột nhiên mặt đất chấn động, không ngừng nứt ra. Hứa Ứng nhìn theo chấn động, chỉ thấy vài ngọn núi lớn trong cõi âm tách ra, một khe lớn xuất hiện.
Mà phía trước vết nứt kia có một ông lão cao lớn quanh người là sương mù màu xám, đi ra khỏi ngọn núi cõi âm, bước về phía cửa sông Nại Hà!
Ông lão với làn sương màu xám kia đi tới đâu là cõi âm cũng bị xé rách, vết nứt không ngừng kéo về phía trước.
Thương Ngô Đại Đế!
Sở Tương Tương thầm vui mừng, đang muốn gọi phụ thân, Hứa Ứng nhéo tay cô, nhẹ nhàng lắc đầu.
Sở Tương Tương ngơ ngác, sau đó cũng không lên tiếng.
Lúc này trên bầu trời đột nhiên có vô số tiền giấy tung bay, rung động rầm rầm. Tiền giấy tổ hợp lại với nhau tạo thành một vầng thái dương lụi tàn.
Từ trong mặt trời tro tàn kia có một bộ xương Kinh Hồng xông ra, kéo theo từng xiềng xích, lôi mặt trời tro tàn bay về phía cửa sông Nại Hà.
Vô số hàn nha xông vào trong mặt trời, bỗng chốc hóa thành một cái bóng đỉnh thiên lập địa, ngồi trên bảo tọa trong mặt trời tro tàn.
Đợi tới lúc đến cửa sông, cái bóng trong mặt trời vươn người đứng dậy, dậm chân nhảy xuống, hạ vào bờ biển.
Mặt trời tro tàn treo sau đầu hắn, thi thể Tam Túc Kim Ô thu hai cánh, hạ xuống vai hắn.
Cùng lúc đó, vòng luân hồi khổng lồ của cõi âm xoay tròn, mọc từ dưới đất lên, càng lúc càng lên cao, hóa thành một vầng trăng treo trên không trung.
Vầng trăng bay về phía này, càng ngày càng gần, chỉ thấy tất cả ánh trăng tập trung lên một người, đó là một thần nữ mỹ lệ, thánh khiết dưới ánh trăng.
Cô chậm rãi đi tới, bước đi trên mặt biển.