Chương 1209 Đại nhân vật giáng lâm 2
Bây giờ Quả Chuông dùng thần thức thay thế hồn phách, luyện thành một loại nguyên thần khác, đột nhiên cảm thấy mình đạt tới đại tự tại, các loại phù văn lưu dấu trên người, các loại đạo tượng, không biết vì sao tự hiểu được đạo vận và ý nghĩa trên đó.
Những đạo pháp trước đây nó không hiểu, giờ có thể nhanh chóng lĩnh ngộ.
Nó đột nhiên hiểu ra làm sao mới có thể phát huy uy lực bản thân, làm sao mới có thể tu hành càng thuận lợi.
Mọi thứ đều tự nhiên như nước chảy thành sông.
Đương nhiên mượn tay Hứa Ứng, Đại La Thiên hay Đại La đạo tràng chính là thế giới mà Đại La Kim Tiên lưu dấu đại đạo của mình, tuy Hứa Ứng còn cách Đại La Kim Tiên không biết bao xa, nhưng lưu dấu đại đạo của mình vào Đại La Thiên, vô tình gia tăng đạo hạnh của Quả Chuông.
Nếu để Quả Chuông tự mình lĩnh ngộ, không biết phải tới năm nào tháng nào mới tu luyện tới bước này.
Tuy Quả Chuông u mê không hiểu mình đạt tới bước này mang ý nghĩa ra sao, nhưng pháp bảo tu chân vẫn là xưa nay chưa từng có.
Pháp bảo thức tỉnh ý thức riêng của bản thân không phải số ít, rất nhiều tiên khí có ý thức tự chủ, có thể tự phát huy uy lực, bảo vệ, thậm chí chủ động công kích.
Nhưng pháp bảo có thể tự mở ra một hệ thống tu luyện, bản thân tự sở hữu đại đạo, trước mắt chỉ có Quả Chuông!
Bước ra bước này, nó đã là đại tông sư xưa nay chưa từng có!
Quả Chuông lại hoàn toàn không biết gì cả, vẫn tu luyện trong Như Ý Đại La Thiên.
Trong Đại La Thiên có một gốc quái hoa Thiên Hà, cũng đang phun ra nuốt vào thiên địa linh khí linh lực, đã hóa yêu, dáng vẻ càng to lớn hung ác. Đạo hạnh của nó không tăng lên bao nhiêu nhưng thực lực lại gia tăng gấp bội!
Chỉ có điều Hứa Ứng quên bẵng chuyện này, Quả Chuông cũng phải chấp nhận.
Hứa Ứng ra khỏi Thiên Hà, đang định đi tới Ly Hận thiên Đâu Suất cung, đột nhiên thấy một thân hình yêu kiều bay ra khỏi thiên hà, không khỏi vui vẻ nói: “Tương Tương!”
Bên cạnh Thiên Hà có thần nữ người mặc trang phục cung đình, yêu kiều quyến rũ, tay cầm bình ngọc, ném bình ngọc vào trong nước, đang lấy nước Thiên Hà, chính là thần nữ của Tương giang, Sở Tương Tương.
Sở Tương Tương thấy y cũng không nhịn được vui vẻ, nhẹ nhàng nhấc bình lên, trong bình đã rót không biết bao nhiêu nước Thiên Hà.
Cô bay tới, cười nói: “Mấy ngày nay Hứa công tử đi đâu mà chẳng thấy bóng dáng vậy?’
Cô cũng hơi oán trách, lúc trước tình cảm đã nảy mầm, Hứa Ứng lại bỏ cô lại chạy không thấy bóng dáng.
Tương Nữ hữu tình, nhưng không biết tìm đâu.
Hứa Ứng cười nói: “Trải qua trận chiến Quỷ Khư, mấy năm nay ta cũng hối hả ngược xuôi tu bổ động thiên lục bí, tốn nhiều thời gian nên lơ là cố nhân. Tương Tương, cô tới đây làm gì vậy?’
Mấy năm nay Sở Tương Tương tu luyện ở Bồng Lai, thường bầu bạn với Hoa Thác Ảnh, cũng nhận được truyền thừa từ tiên mộ Thiên Hà. Nhất là đạo pháp thần thông của Tổ Đình thường là tiên thần kiêm tu, mà cô vốn đi theo con đường này, vì vậy thời gian qua tu vi ngày tiến ngàn dặm, bản lĩnh phi phàm.
“Kẻ thù của phụ thân Ngọc Hồ Chân Nhân tìm tới cửa, muốn quyết một trận tử chiến với cha ta. Cha ta biết người này quỷ kế đa đoan, chắc chắn sẽ mời không ít cao thủ hỗ trợ. Da mặt ông ấy mỏng, không muốn mời người tới giúp, cho nên ta tới Thiên Hà, thu chút nước Thiên Hà, chuẩn bị tới hỗ trợ.”
Sở Tương Tương nói: “Nghe nói thực lực của Ngọc Hồ Chân Nhân cực cao, lần này tuyệt đối không thể để hắn chạy được!”
Hứa Ứng trong lòng máy động, Thương Ngô Đại Đế tuy là một trong tứ đại bá chủ cõi âm, nhưng tu vi thực lực còn xa mới khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong. Nếu giao chiến với Ngọc Hồ Chân Nhân, chưa chắc đã làm gì được Ngọc Hồ Chân Nhân.
Mà Ngọc Hồ Chân Nhân cực kỳ gian xảo, phía sau lại là Nguyên Quân trên Tiên giới, lần này Ngọc Hồ Chân Nhân chủ động khiêu chiến, chắc chắn không có ý tốt.
Hứa Ứng nghĩ tới Nguyên đạo nhân trong Đâu Suất cung, lập tức bỏ qua Nguyên đạo nhân, nói: “Thương Ngô đạo huynh có việc, làm sao ta lại khoanh tay đứng nhìn được? Tương Tương, ta đi theo cô!”
Sở Tương Tương cực kỳ vui mừng, nói: “Có ngươi đồng hành, thế thì không còn gì đáng lo ngại rồi. Ta còn định đổ nước Thiên Hà ra dìm chết bọn chúng!”
Hứa Ứng cầm lấy bình ngọc của cô, bình ngọc kia cầm vào cực kỳ nặng nề, ép cánh tay y không khỏi hạ xuống, không biết chứa bao nhiêu nước Thiên Hà.
Hứa Ứng kinh ngạc cười nói: “Tương Tương, bây giờ tu vi của cô đã tiến bộ rất nhiều, không thể coi thường được.”
Sở Tương Tương cười nói: “Ta và muội muội Hoa gia giờ là tỷ muội, cùng nhau tu hành Thiên Hà Phục Ma đại pháp, tu vi có chỗ tiến bộ. Chẳng qua ngươi thấy nặng là vì ta có thể nắm giữ nước Thiên Hà, ngươi thì không, thế nên mới có cảm giác nặng nề.”