← Quay lại trang sách

Chương 1254 Đạo Tổ chi tranh 1

Hứa Ứng nói với thiếu niên Vân Hải: “Nếu ngươi khôi phục trí nhớ kiếp trước, ngươi chấp nhận mình là kiếp trước còn bản thân ngươi chỉ là giọt nước trong biển cả ký ức, hay vẫn là ngươi bây giờ?’

Thiếu niên Vân Hải lập tức chìm vào mê mang, rầu rĩ mặt ủ màu cau.

Nguyên đạo nhân vội vàng quát: “Ngừng... Sư thúc, kẻ bỏ ta đi, ngày đã qua rồi không thể giữ lại, kẻ loạn lòng ta, ngày nay ưu phiền! Kiếp trước đời xưa, như mộng như ảo, tan tựa bọt nước, tất cả bỏ qua! Tỉnh lại!”

Thiếu niên Vân Hải hai mắt dần dần tỉnh táo, cảnh giác lườm Hứa Ứng một cái, quát: “Cái tên này, suýt nữa làm loạn đạo tâm của ta!”

Hắn lao tới định đánh Hứa Ứng, bị Nguyên đạo nhân vội vàng ngăn lại.

Hứa Ứng ánh mắt sáng lên nói với Nguyên đạo nhân: “Nguyên đạo hữu, ngươi cũng quát thế với ta đi, đánh thức ta dậy.”

Nguyên đạo nhân hốt hoảng nói: “Ta nào dám quát ngươi như vậy? Hứa công tử, mời sang bên này!”

Hứa Ứng đành đi theo hắn tới cánh cửa Thượng Thanh, sau cánh cửa có động thiên khác. Hứa Ứng chợt cảm thấy bản thân tiến vào một tiên cảnh, tiên khí tiên lực mênh mông như đại dương.

Nơi này đâu đâu cũng có tiên sơn lơ lửng, ngàn vạn cung điện sừng sững trên từng tòa tiên sơn.

“Nơi này...”

Hứa Ứng đột nhiên tỉnh ngộ, la lên thất thanh: “Nơi này chính là đại động uyên Thượng Thanh! Đại động uyên Thượng Thanh chưa bao giờ mất!”

Nguyên đạo nhân cười nói: “Hứa công tử pháp nhãn như đuốc. Không sai, Tổ Đình Thượng Thanh chính là đại động uyên Thượng Thanh. Nơi chúng ta đang đứng bây giờ chính là Bỉ Ngạn.”

Thiếu niên Vân Hải hừ một tiếng nói: “Chúng ta đã đi tìm ngươi từ bảy năm trước, định mời ngươi tới Tổ Đình Thượng Thanh. Nếu ngươi không nhảy tung tung như thỏ thì bây giờ ngươi đã tu luyện ở đây bảy năm! Bảy năm, thành tựu của ngươi chắc chắn không chỉ có vậy!”

Hắn có phần không cam lòng.

Mục đích bọn họ tìm Hứa Ứng chính là mời Hứa Ứng tới đây tu luyện, không ngờ Hứa Ứng lại khiến bọn họ đợi tới bây giờ.

Hứa Ứng mỉm cười, lắc đầu nói: “Bảy năm trước nếu ta theo các ngươi tới Tổ Đình Thượng Thanh, thành tựu của ta chắc chắn không bằng hiện tại. Vân sư huynh, ngươi không biết bây giờ thành tựu của ta lớn tới nhường nào đâu.”

Thiếu niên Vân Hải kích động, rất muốn biết rõ hơn.

Nguyên đạo nhân đã sớm biết vị tiểu sư thúc của mình vẫn luôn muốn đánh cho Hứa Ứng một trận, vội vàng đi tới bên cạnh Hứa Ứng, cười nói: “Hứa công tử, mời sang bên này. Lần này hai người chúng ta mời các hạ tới là muốn mời ngươi tìm về thiên địa nguyên thần của Ngọc Thanh Đạo Tổ...”

Hắn mới nói đến đây, đột nhiên ngơ ngác nhìn về phía trước.

Chỉ thấy trong một tiên điện nguy nga có một đạo nhân mặc áo bào hai màu huyền hoàng đứng đó, thân hình cao gầy, mỉm cười nhìn bọn họ.

“Sư, sư tổ!” Nguyên đạo nhân la lên thất thanh.

Hứa Ứng nhìn về phía đạo nhân mặc đạo bào huyền hoàng kia, cũng kinh ngạc cười nói: “Hóa ra hắn chính là Ngọc Thanh sư tổ của Tổ Đình Thượng Thanh các ngươi, ta đã cứu hắn ra từ trước rồi. Đạo huynh, lại gặp mặt.”

Đạo nhân kia đứng xa chào, cười nói: “Hóa ra là Hứa đạo hữu. Đạo nhân xin kính chào.”

Hứa Ứng đáp lễ: “Xin kính chào.”

Nguyên đạo nhân và thiếu niên Vân Hải không khỏi kinh ngạc, hóa ra Ngọc Thanh sư tổ đã được Hứa Ứng cứu ra từ trước!

Nhưng đó là chuyện xảy ra khi nào?

Trong lòng Hứa Ứng cũng thoáng chút kinh ngạc.

Năm năm trước ở Thiên Hà, Hứa Ứng đã ước định với Nguyên đạo nhân, sau khi xong việc sẽ tới Ly Hận thiên Đâu Suất cung gặp nhau, cùng nhau đi tới Tổ Đình Thượng Thanh. Sau khi tạm biệt Nguyên đạo nhân, Hứa Ứng lên đường tới Quỷ Khư, phát hiện Thi Quỷ tiên vực trong Quỷ Khư chính là drr Huyền Hoàng cảnh. Y mượn Quy Đạo ngọc bàn phục hồi thiên địa đại đạo của Huyền Hoàng cảnh.

Thiên địa đại đạo phục hồi, Ngũ Tuyệt đại trận của đạo tràng đó cũng phục hồi.

Lúc đó y không muốn liên lụy quá nhiều tới tồn tại bậc này, tránh bị kéo vào nhân quả của những cường giả cổ xưa, cho nên không gặp mặt đạo nhân kia, quay người bỏ đi.

Không ngờ lại gặp nhau ở đây!

“Vô thanh vô tức phục sinh Ngọc Thanh sư tổ, chẳng lẽ họ Hứa đáng tin cậy lại đáng tin cậy thật?’

Nguyên đạo nhân lẩm bẩm nói: “Sư thúc, liệu có phải chúng ta hiểu lầm hắn hay không?’

Thiếu niên Vân Hải như hồn bay phách lạc nói: “Thế thì chúng ta đau khổ chờ đợi ở Đâu Suất cung năm năm là chờ cái gì?’

Hứa Ứng cười nói: “Các ngươi chờ ta, đón ta tới Tổ Đình Thượng Thanh.”

Thiếu niên Vân Hải có phần không phục, nhưng lại không tìm được lời nào phản bác.

Ngọc Thanh đại nhân mặc đạo bào hai màu huyền hoàng, dáng người cao ráo, đạo cốt tiên phong, đi tới đón tiếp,của ưo: “Lần trước Hứa đạo hữu vội vàng đi khỏi, không thể gặp mặt, thật sự tiếc nuối. Hứa đạo hữu bảo ta đi nhờ người khác, không ngờ quay đi quay lại chúng ta lại gặp mặt ở đây, có thể coi là hữu duyên.”