← Quay lại trang sách

Chương 1255 Đạo Tổ chi tranh 2

Lúc đó Hứa Ứng chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm, hơn nữa khoảng cách còn cực xa, nhưng Ngọc Thanh đạo nhân vẫn nghe rõ rành rành.

Hứa Ứng nói: “Ngày đó ta muốn né tránh, nhưng năm năm qua đi vẫn không tránh nổi. Có thể giữa ta và Thượng Thanh có duyên phận không cạn.”

Ngọc Thanh đạo nhân đưa một áng mây tới, hạ xuống dưới chân, nói đầy ẩn ý: “Đạo hữu tưởng duyên phận này là đại hung, nhưng chắc gì đã là đại hung? Mời sang bên này.”

Hứa Ứng leo lên áng mây, như giẫm lên lớp bông.

Nguyên đạo nhân và tiểu sư thúc Vân Hải cũng bước lên, được áng mây của Ngọc Thanh đạo nhân chở đi, bay về phía trước.

Hứa Ứng chỉ cảm thấy trong nhịp thở của mình, tiên linh chi khí như quỳnh tương ngọc dịch, cuồn cuộn ập tới, lan tỏa khắp toàn thân, thoải mái không nói nên lời.

Y nhìn xung quanh, chỉ thấy tòa động uyên này khác hẳn động uyên Thái Thượng mà mình từng thấy. Động uyên Thái Thượng thâm thúy không gì sánh được, chỉ có nguyên thần và thân thể của cổ tu sĩ, còn có một số đạo thụ.

Còn động uyên Thượng Thanh đâu đâu cũng là tiên sơn diệu cảnh, trên tiên sơn còn có vô số đạo quán và tiên cung.

Y nhìn vào sâu trong động uyên này, chỉ thấy rất nhiều tiên sơn trải dài, kéo tới sâu trong động uyên, nhìn không thấy điểm cuối cùng.

“Những cung điện trên tiên sơn này, năm xưa là chỗ cho các luyện khí sĩ và tiên nhân Thượng Thanh nghiên cứu Thượng Thanh đại đạo.”

Ngọc Thanh đạo nhân khống chế áng mây đi qua từng miếu thờ, cung điện, nói: “Năm đó nơi này còn không bằng bây giờ. Đại động uyên Thượng Thanh vừa được triệu hồi là tràn ngập hỗn loạn, không có chỗ nào đặt chân. Chính ta và Thái Thanh đạo hữu liên thủ mới trấn áp hỗn loạn ở nơi này, sau đó thu nhận môn nhân đệ tử, thành lập Thượng Thanh đạo môn.”

Nguyên đạo nhân và tiểu sư thúc Vân Hải tuy là đệ tử Thượng Thanh, nhưng khi bọn họ nhận được truyền thừa Thượng Thanh, đạo khóc đã diễn ra từ lâu, Thượng Thanh đạo môn cũng kém xa trước đây, vì vậy không biết gì nhiều về lai lịch của đại động uyên.

Hai người nghe Ngọc Thanh đạo nhân kể lại quá khứ, bất giác nghe tới mê mẩn.

“Sau này Thượng Thanh đạo môn phát triển lớn mạnh, số lượng đệ tử tu hành lĩnh ngộ trong đại động uyên lên tới hơn ba vạn người. Hơn ba vạn đạo nhân lưu lại ở nơi này đều nhận được chân lý của Thượng Thanh đại đạo.”

Ngọc Thanh đạo nhân nhẹ nhàng dừng bước, hạ xuống một đạo quán, sải bước đi vào, nói: “Nhắc tới cũng lạ, trùng trùng điệp điệp chỉ có một đại đạo, nhưng mỗi người lại lĩnh ngộ được đạo lý khác biệt. Tuy bọn họ là môn sinh của ta và Thái Thanh đạo hữu, nhưng Thượng Thanh đại đạo lại không có cái nào giống ta và Thái Thanh tìm hiểu ra. Hơn ba vạn người, không ngờ lại tìm hiểu được hơn ba vạn loại pháp môn khác biệt! Ngay cả ta và Thái Thanh đạo hữu cũng có chỗ khác biệt rất lớn.”

Hứa Ứng kinh ngạc, la lên thất thanh: “Lĩnh ngộ cùng một loại đại đạo làm sao lại nhận được pháp môn khác biệt? Trừ phi, trừ phi...”

Y nói thẳng thừng: “Trừ phi hơn ba vạn loại pháp môn này đều không phải pháp môn chính xác.”

Y nói xong câu này, Nguyên đạo nhân và tiểu sư thúc Vân Hải đều định quát lớn, mắng y đại bất kính.

Thượng Thanh đạo môn là một trong tam đại đạo môn thời cổ đại, căn nguyên xa xôi, lịch sử lâu dài, lai lịch cổ xưa, đạo pháp càng cao thâm khó lường, lại bị người ta nói là không phải pháp môn chân chính, chẳng trách hai người bọn họ lại giận tím mặt.

Ngọc Thanh đạo nhân lại kinh ngạc nói: “Hứa đạo hữu quả đúng là có tuệ căn hơn người, lập tức nhìn ra mấu chốt của vấn đề này. Rõ ràng chúng ta tìm hiểu ảo diệu của đại đạo ở đây, nhưng mỗi người lại lĩnh ngộ được pháp môn khác biệt, chủ yếu do chúng ta đều thầy bói xem voi. Có người sờ chân nói là cây cột, có người sờ vòi nói là mãng xà, có người chạm tới thân voi nghĩ là bức tường. Không ai sờ được con voi hoàn chỉnh.”

Nguyên đạo nhân và tiểu sư thúc thấy hắn nói vậy cũng không tiện quát mắng Hứa Ứng. Đâu thể mắng sư tổ không hiểu đạo pháp Thượng Thanh được?

Trong đạo quán, Hứa Ứng nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy nơi này dựng từng cây cột khắc kinh. Cây cột cao chừng hai trượng, chia làm ba bậc, dưới là bệ, giữa là cột, trên là lọng.

Bên dưới khắc rất nhiều đạo văn kỳ dị, đạo văn như vật sống, còn lưu chuyển trên cây cột.

Những cây cột khắc kinh này là môn sinh Thượng Thanh đạo môn kiểm nghiệm sở học với nhau, bọn họ tìm hiểu đại đạo ở đây, đều có lĩnh ngộ nên ghi chép lại, giao lưu với các đồng môn khác.

Ngọc Thanh đạo nhân nhẹ nhàng vung ống tay áo, đột nhiên từng cây cột khắc kinh bay lên, đạo văn trên cột chiếu rọi xung quanh đám người Hứa Ứng, đạo âm vang vọng. Từng đạo văn như giao long, như sạch sẽ, như sương gió nhanh chóng biến hóa, giải thích ảo diệu đại đạo khác biệt.