← Quay lại trang sách

Chương 1257 Đều là giả! 1

Hắn không hạ xuống, chỉ bay xuyên qua cánh cửa của tòa tiên điện khí phách phi phàm này, trong cung điện vẫn còn từng bồ đoàn, từng cây cột khắc kinh thư, từng khối ngọc.

Hứa Ứng dò hỏi: “Kết quả ra sao?”

Ngọc Thanh đạo nhân thở dài nói: “Kết quả chính là Hoàng Đình kinh và Thượng Thanh Đại Động chân kinh.”

Hứa Ứng im lặng một hồi rồi nói: “Tức là kết quả mà các ngươi nhận được không giống nhau?”

Ngọc Thanh đạo nhân lại thở dài: “Hoàn toàn không giống. Hoàng Đình kinh và Thượng Thanh Đại Động chân kinh không thể thống nhất được. Ta và hắn trao đổi công pháp, hắn cầm Thượng Thanh Đại Động chân kinh, ta cầm Hoàng Đình kinh. Chúng ta lĩnh ngộ rất lâu nhưng vẫn không cho rằng mình sai.”

Đạo đã không được, vậy phải xem thực lực.

Hai vị sư tổ Thượng Thanh đạo môn kiểm chứng xem ai mới tìm hiểu được pháp môn thật sự của Thượng Thanh đại đạo, cho nên giao thủ. Đạo pháp thành tựu của ai cao hơn thì pháp môn của người đó đúng!

Kết quả của trận chiến này là Thái Thanh đạo nhân bỏ đi, sáng lập ra Ly Hận thiên Đâu Suất cung, trong Thượng Thanh đạo môn chỉ còn lại Ngọc Thanh đạo nhân.

Nguyên đạo nhân và tiểu sư thúc liếc mắt nhìn nhau, cùng nghĩ mà sợ: “Hóa ra Thái Thanh đạo nhân bại trận nhưng không cam lòng thừa nhận con đường của mình là sai nên mới bỏ đi. Chúng ta ăn nhờ ở đậu chỗ hắn mấy năm nay mà hắn không đánh chết chúng ta, trình độ tu tâm dưỡng tính thật quá cao siêu!”

Ngọc Thanh đạo nhân nói: “Ta chiến thắng Thái Thanh đạo nhân, trong lòng cực kỳ vui vẻ, vốn cho rằng con đường của ta mới là đúng đắn, đạo của ta mới là Thượng Thanh đại đạo. Từ đó về sau ta thu nhận môn đồ khắp nơi, truyền đạo thụ nghiệp, Thượng Thanh đạo môn cũng càng lúc càng hưng thịnh, càng nhiều môn nhân tới nghiên cứu Thượng Thanh đại đạo. Ta cũng không có thành kiến gì với Hoàng Đình kinh, mặc cho đệ tử tu luyện, cảm thấy Hoàng Đình kinh tốt hơn thì tu luyện Hoàng Đình kinh, cảm thấy Đại Động chân kinh tốt hơn thì tu luyện Đại Động chân kinh. Thậm chí ta còn tu luyện Hoàng Đình kinh tới thành tựu chi cao.’

Phía trước bỗng có một tòa tiên sơn nguy nga lọt vào tầm mắt, trên đỉnh núi kim điện tỏa kim quang rực rỡ, khí phái phi phàm, xa xa nghe tiếng tụng niệm đinh tai nhức óc.

"Vi vi huyền tông môn, hoán lãng triệt không đồng. Chí đạo do tĩnh mặc, đương kiến tam tố cung. Đại đạo vu thử thành, tham cảnh sách vân long..."

Âm thanh kia là vạn người tụng niệm, hiển nhiên đây là đạo tràng cực kỳ quan trọng của Thượng Thanh đạo môn.

Nhưng Hứa Ứng nghe âm thanh này vẫn không khỏi hoang mang: “Thượng Thanh đạo môn còn có nhiều cường giả như vậy à?”

Y có thể cảm ứng được trong kim điện trên đỉnh núi phía trước có từng luồng khí tức cường đại, tu vi mỗi người đều cực kỳ mạnh mẽ, còn thâm hậu hùng hồn hơn cả y!

“Ta vẫn cho rằng mình đúng, mãi tới một ngày, đạo khóc.”

Ngọc Thanh đạo nhân chậm rãi hạ xuống từ đám mây, đi tới trước tiên cung tên là Phương Chư thanh cung này, thoáng chần chờ nhưng vẫn bước vào.

Áng mây dưới chân Hứa Ứng tiêu tan, đi theo phía sau Ngọc Thanh đạo nhân, nhưng lại thấy phía trước là hàng ngàn đạo nhân quay lưng về phía bọn họ, ngồi nghiêm chỉnh, đang cao giọng tụng niệm <>!

Những đạo nhân này tinh khí dồi dào, đạo vận liên miên, trong thân thể có một luồng lực lượng phóng lên tận trời, khuấy động phong vân trong Thượng Thanh động uyên!

Đến nơi này, khí tức của bọn họ càng cường đại, mỗi người đều có tu vi không kém hơn Tiên Quân, Thiên Quân.

Hứa Ứng đột nhiên biến sắc, lộ vẻ kính nể, hạ giọng nói: “Một mình Thượng Thanh đạo môn, chỉ e tương đương với một Tiên Đình!”

Nhưng ngay lúc này một cơn gió lạnh buốt thổi qua từ phía sau, vén đạo bào của mấy ngàn đạo nhân kia.

Dưới áo bào, là từng bộ xương trắng.

Những đạo nhân kia vẫn không biết mình đã chết, vẫn đang lớn tiếng tụng niệm ‘’Thượng Thanh Đại Động Chân Kinh’’, như muốn dùng cách này để đối phó với thứ gì đang xâm lấn!

Hứa Ứng theo Ngọc Thanh đạo nhân đi qua bên cạnh những đạo nhân này, nhìn những bộ xương đạo nhân kia miệng khép mở, vẫn còn đang tụng niệm, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Những đạo nhân này lúc còn sống đã đối mặt với uy hiếp khổng lồ, tập trung tinh thần, tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực, dồn tinh khí thần hồn đạo pháp thành một thể, hóa thành dòng lũ cường đại, tấm khiên không thể phá vỡ!

Mỗi người bọn họ đều biến thành một phần của dòng lũ, của tấm khiên, cho dù trong đó có người chết cũng bị dòng lũ cuốn theo, tuôn trào không ngừng.

Cho dù tất cả mọi người chết hết, dòng lũ vẫn tiếp tục!

Đợi tới khi ý chí còn sót lại của bọn họ hoàn toàn tiêu vong, cảnh tượng bộ xương đạo nhân tụng kinh mới biến mất. Bọn họ sẽ ngã xuống đất, hóa thành hư ảo.