← Quay lại trang sách

Chương 1261 Hoàng Đình ngộ đạo 2

Có điều chuyện này lại không ích lợi gì đối với tăng cường đạo hạnh.

Phải phối hợp với công pháp của nhánh Thượng Thanh mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất!

Còn Hoàng Đình kinh chính là tuyệt học cấp cao nhất của Thượng Thanh đạo môn!

Lúc ở Quỷ Khư Hứa Ứng đã từng tới Huyền Hoàng đạo tràng của Ngọc Thanh đạo nhân, tìm hiểu được ảo diệu của Huyền Hoàng đại đạo, lần này lại tu luyện Hoàng Đình kinh, có thể nói hiệu quả gấp trăm lần. Không bao lâu sau y đã đạt tới cấp độ ngộ đạo Hoàng Đình mà vô số môn nhân Thượng Thanh ao ước!

Nguyên đạo nhân thấy Hứa Ứng ngồi xuống phát động Hoàng Đình kinh, một lúc lâu sau vẫn không đứng dậy, không khỏi oán hận nói: “Tiểu sư thúc, hắn là ân nhân của Thượng Thanh đạo môn chúng ta, cứu được thiên địa nguyên thần của Đạo Tổ. Sư thúc dùng lời lẽ ép buộc hắn, khiến hắn không bước xuống được, khiến Thượng Thanh đạo môn chúng ta có vẻ hẹp hòi.”

Thiếu niên Vân Hải nói: “Hoàng Đình kinh vốn cực kỳ khó khăn, hắn lại chẳng có tuệ nhãn, không nhìn ra điểm khó ở đâu? Vì sao không được làm khó hắn? Hắn tu luyện rồi, biết chỗ khó mới dụng tâm học tập, không đến mức tay trắng ra về.”

Nguyên đạo nhân thấy hắn nói rất có lý bèn cười nói: “Lát nữa hắn tỉnh lại chúng ta sẽ giảng giải cho hắn một số cửa ải, giúp hắn cởi bỏ nghi vấn nghi hoặc trong lòng.”

Hai người mới nói đến đây, đột nhiên bốn phía sáng bừng lên, thanh quang trong vắt lan tỏa từ mi tâm Hứa Ứng. Hào quang càng ngày càng rõ ràng, từng luồng đạo vận lan tỏa từ thân thể Hứa Ứng, đạo âm du dương trầm bổng.

Thanh quang trong suốt loáng thoáng tạo thành một tòa cung điện màu vàng, tiên khí mờ ảo.

“Ngộ, ngộ đạo Hoàng Đình!”

Nguyên đạo nhân và thiếu niên Vân Hải trợn trừng hai mắt, suýt nữa nhảy bật lên, ngơ ngác nhìn tòa Hoàng Đình do thanh quang hình thành.

Tìm hiểu được ảo diệu Huyền Hoàng mới có thể lên tới cảnh giới ngộ đạo Hoàng Đình, nhưng chỉ trong thời gian ngắn mà Hứa Ứng đã tu luyện thành công!

“Tiểu sư thúc, đây là người ngộ đạo Hoàng Đình nhanh nhất phải không?” Nguyên đạo nhân lẩm bẩm.

Thiếu niên Vân Hải cũng trợn mắt há hốc mồm: “Làm sao ta biết được? Ta được ngươi nuôi lớn cơ mà, ký ức của ta đã khôi phục đâu? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngoài Thái Thanh sư thúc tổ chắc không có ai nhanh hơn...”

Hai người đang nói chuyện lại thấy trên đỉnh đầu Hứa Ứng bỗng nhiên có Huyền Hoàng nhị khí dung hợp, dần dần tạo thành hình thái cực.

Hai người lại biến sắc, chỉ thấy tiên linh chi khí trong Thượng Thanh đại động uyên cuồn cuộn đổ tới, truyền cả vào trong Huyền Hoàng thái cực đồ kia. Huyền Hoàng thái cực đồ này chính là Tiên Thiên Thái Cực, ẩn chứa đạo diệu diễn hóa thiên địa, diễn hóa âm dương, diễn hóa vạn vật, cực kỳ cao siêu bất phàm!

Hình thành Huyền Hoàng thái cực đồ cần lượng tiên linh chi khí cực kỳ khổng lồ, thiếu niên Vân Hải và Nguyên đạo nhân bị tiên linh chi khí ập tới bóp nghẹn, có cảm giác như bị tiên khí ép chết, hít thở một hơi thôi mà nửa ngày cũng khó luyện hóa nổi!

Bọn họ còn như vậy, huống chi Hứa Ứng ở trung tâm linh khí hội tụ?

Nhu Hứa Ứng lại như hoàn toàn không có cảm giác khó chịu, vì người hấp thu linh khí tuy là hắn, nhưng linh khí này đều dùng để hóa thành Huyền Hoàng thái cực đồ, hơn nữa linh khí vẫn chưa đủ.

Càng nhiều linh khí như thác nước đổ xuống, luyện vào trong hai cực Huyền Hoàng, tọa thành cảnh tượng thiên địa giao thoa, âm dương hòa hợp!

Trong Huyền Hoàng thái cực đồ kia ẩn hiện thiên địa, thiên chi đạo thống ngự cương thường, địa chi đạo thai nghén vạn vật vạn tượng, sinh cơ bừng bừng, vạn loại tề phát!

Một lúc lâu sau, Huyền Hoàng thái cực đồ của Hứa Ứng đã luyện thành, tiên linh chi khí cuồn cuộn đổ tới mới từ từ tan đi.

Hứa Ứng thở phào một tiếng, chậm rãi mở mắt, chỉ thấy Nguyên đạo nhân và thiếu niên Vân Hải kinh hãi nhìn mình.

Hứa Ứng suy nghĩ một hồi nói: “Hai vị ta vừa nhập đạo, đúng là Hoàng Đình kinh nhập đạo rất khó.”

Dù sao bản tính y cũng lương thiện, thầm nghĩ: “Ta tốn bao lâu như vậy mới nhập đạo, chắc không đả kích họ đâu.”

Nguyên đạo nhân lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi vừa học đã nhập đạo Hoàng Đình Thượng Thanh rồi?”

Lúc này Hứa Ứng mới biết bọn họ đã thấy cảnh tượng mình nhập đạo, trong lòng áy náy, vội khiêm tốn nói: “Một lần nhập đạo nho nhỏ, bất cẩn nhập đạo Hoàng Đình Thượng Thanh. Nhưng cũng không lĩnh ngộ được bao nhiêu...”

Y thấy sắc mặt Nguyên đạo nhân và thiếu niên Vân Hải đều khá khó coi, vội vàng nói: “Tuy ta lĩnh ngộ không nhiều nhưng nếu có gì không hiểu các ngươi có thể hỏi ta. Chắc ta có thể giúp các ngươi giải đáp nghi hoặc.”

Nguyên đạo nhân và thiếu niên Vân Hải ngây ngốc đứng đó, miệng tạ ơn liên tục.