← Quay lại trang sách

Chương 1262 Hoàng Đình ngộ đạo 3

Hứa Ứng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: “Thất gia nói làm người phải khiêm tốn, quả nhiên cả họ và ta đều có thể diện.”

Lần ngộ đạo Hoàng Đình này, y thu hoạch không ít, đã có thể coi là đại tông sư về Hoàng Đình kinh, cho dù vẫn kém hai vị Đạo Tổ, nhưng nhìn chung trong lịch sử Thượng Thanh đạo môn, số người có thể đạt tới thành tựu cỡ y chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Hứa Ứng so sánh Hoàng Đình kinh và tổ pháp Hoàng Đình của Hứa gia, quả nhiên phát hiện chỗ tương đồng.

Đúng như Ngọc Thanh đạo nhân đã nói, tổ pháp bí tàng Hoàng Đình và Hoàng Đình kinh có rất nhiều nội dung tương tự, nhưng trong tổ pháp không có pháp môn ngộ đạo Hoàng Đình.

Không có pháp môn ngộ đạo Hoàng Đình, nói rõ ra thì chỉ đơn thuần là mượn lực lượng của Bỉ Ngạn chứ không hiểu được đạo.

“Chỉ có điều, nội dung tương tự trong tổ pháp Hoàng Đình và Hoàng Đình kinh thật quá nhiều.”

Hứa Ứng lật qua lật lại đọc mấy lần, càng lúc càng sinh nghi: “Chẳng lẽ người sáng tạo ra tổ pháp từng đọc Hoàng Đình kinh? Chỉ e lĩnh ngộ của người này đối với Hoàng Đình kinh cũng phải tương đương với ta, đều là tu luyện tới trình độ Hoàng Đình Thượng Thanh!”

Y tiếp tục so sánh Hoàng Đình kinh và tổ pháp Hoàng Đình, khẽ nhíu mày: “Nếu người này từng đọc Hoàng Đình kinh, vì sao không thêm cả bí quyết ngộ đạo Hoàng Đình vào trong đó mà chỉ dạy cách sử dụng? Tổ pháp Hứa gia, không phải chân truyền...”

Đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu Hứa Ứng: “Ta bổ sung ngộ đạo Hoàng Đình vào chẳng phải là thành chân truyền rồi à?”

Y lập tức nổi hứng thú.

Xưa nay na pháp vây khốn vô số người, trong na pháp là pháp môn câu cá, pháp môn rau hẹ, pháp môn chân chính, tổ pháp, tất cả mọi người tu luyện nap đều muốn có được tổ pháp, nhưng dựa vào tài trí của bản thân hoàn toàn không thể bù đắp được.

Nhưng đối với Hứa Ứng bây giờ, đạo hạnh của y đã đủ, dựa trên cơ sở tổ pháp tiến hành sửa chữa cũng không khó khăn lắm.

Không bao lâu sau y đã bổ sung nội dung ngộ đạo Hoàng Đình vào, khiến tổ pháp thật sự hoàn chỉnh.

“Tuy ta không thể tu luyện nhưng có thể đưa cho phụ thân tu luyện... Đợi đã, Thượng Thanh đại động uyên ẩn chứa ảo diệu Thượng Thanh đại đạo, thế thì Thái Nhất động uyên của ta cũng phải ẩn chứa ảo diệu của Thái Nhất đại đạo mới đúng!”

Hứa Ứng đột nhiên tỉnh ngộ, nương theo lĩnh ngộ đối với Thái Nhất gọi Thái Nhất động uyên, nhưng Thái Nhất động uyên còn chưa gọi đến triệt để, trước mắt chỉ có luyện khí linh lực không ngừng truyền tới từ động thiên Thái Nhất, y vẫn không nhận được cảm ngộ đối với Thái Nhất đại đạo.

Nếu không thể nhận được cảm ngộ đối với Thái Nhất đại đạo, thế chẳng phải cũng giống như tổ pháp, chỉ dùng được chứ không tìm hiểu được đại đạo?”

“Tử Vi Ai Đế có nói, một tồn tại hết sức lợi hại muốn mượn tay ta đoạt được Thái Nhất động uyên. Người này có lẽ là người sáng tạo ra tổ pháp lục bí. Cả Thái Nhất Thiên Tiên công lẫn lục bí đều bắt nguồn từ tay hắn. Theo hiểu biết của hắn về Hoàng Đình kinh, có lẽ là môn sinh Thượng Thanh!”

Hứa Ứng nghĩ tới đây bèn dò hỏi: “Nguyên đạo nhân, ngoài hai vị ra Thượng Thanh đạo môn còn có môn nhân nào khác không?”

Nguyên đạo nhân nói: “Ta nghe sư phụ nói sau khi đạo khóc, Thượng Thanh đạo môn gần như bị diệt sạch nhưng lại trải qua một thời kỳ yên bình. Khi đó trong Thượng Thanh đạo môn lại có vài đệ tử gia nhập, nhưng khi đó sư tổ đã không dám để chúng ta vào Thượng Thanh động uyên tu luyện. Đại kiếp nạn qua đi, Tiên giới diệt ổn định, Thượng Thanh đạo môn cũng trải qua kiếp nạn, chỉ còn nhánh của chúng ta. Sao Hứa đạo hữu lại có nghi vấn như vậy?’

Hứa Ứng nói: “Trừ các ngươi ra có lẽ còn có một người may mắn sống sót. Người này dùng Hoàng Đình kinh sáng tạo ra tổ pháp Hoàng Đình trong lục bí. Ta xem xét tổ pháp và Hoàng Đình kinh, phát hiện chỉ khi tu luyện Hoàng Đình kinh tới cấp độ của ta mới có thể sáng tạo ra tổ pháp Hoàng Đình. Từ đó có thể thấy năm xưa người này là nhân vật quan trọng trong Thượng Thanh đạo môn!”

Nguyên đạo nhân thoáng chần chờ rồi nói: “Có lẽ tiểu sư thúc biết một số chuyện, nhưng sư thúc không nhớ được kiếp trước, trí nhớ của hắn bị luân hồi che phủ. Trước khi lâm chung sư phụ đã giao phó sư thúc lại cho ta, nói là tiểu sư thúc cực kỳ cổ xưa, có thể là đệ tử Thượng Thanh từ sáu mươi vạn năm trước, không biết vì sao chỉ còn lại có nguyên thần.’

Lúc này giọng nói của Ngọc Thanh đạo nhân vang lên: “Đúng là sau đạo khóc năm xưa vẫn còn vài vị môn nhân Thượng Thanh bất phàm, đáng tiếc sau đó ta chết, không rõ động tĩnh của họ.Vân Hải, ngươi qua đây, ta giúp ngươi mở trí nhớ kiếp trước, xem xem ngươi có biết tung tích của bọn họ không.”