Chương 1264 Người sáng tạo lục bí 2
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Nếu những mục tiêu, bằng hữu, kẻ địch, chuyện mình từng trải qua đều không còn quan trọng, thế thì khoảnh khắc Hạo Thiên Đế thức tỉnh cũng là những chuyển thế kia đã chết.”
Ngọc Thanh đạo nhân nghiêng đầu suy nghĩ, cười nói: “Ta chỉ là thiên địa nguyên thần trong đạo tràng, không phải người thật, không biết đạo hữu e ngại điều gì. Đạo hữu nên rộng lượng một chút, đạo hữu không phải không tồn tại, chỉ biến thành ký ức mà thôi.”
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, Ngọc Thanh đạo nhân không suy nghĩ như người, đương nhiên không hiểu ý nghĩa của sinh mệnh đối với y.
Y không rộng lượng đến vậy.
Có người trông thấy một đứa bé bắt mấy con cá nhảy lên bờ cát ném vào trong biển, hỏi hắn vì sao lại làm vậy, không ai quan tâm tới sống chết của những con cá kia.
Đứa bé kia nhặt một con cá con lên ném vào trong biển, nói con cá này quan tâm, con này cũng quan tâm, con này nữa cũng quan tâm...
Hứa Ứng chính là con cá nhỏ quan tâm tới tính mạng mình.
Tính mạng y như ngọn lửa trước gió, yếu ớt, nhưng khao khát bất diệt.
Tuy Ngọc Thanh đạo nhân cảm thấy khôi phục ký ức kiếp đầu xong y vẫn là y, nhưng y lại cảm thấy đó không phải là y, khi đó y đã chết.
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, vẫn dựa theo ước định giúp thiếu niên Vân Hải giải quyết phong ấn trí nhớ.
Y bệnh lâu thành thầy thuốc, thông thạo phá giải phong ấn, đột nhiên sau lưng hiện ra Bất Diệt Nguyên Thần, giơ ngón tay điểm lên chính giữa mi tâm Vân Hải.
Thân thể thiếu niên Vân Hải chấn động, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt nhanh chóng trôi về phía sau.
Không ngờ bên cạnh hắn xuất hiện vô số bản thân, có người đang tu luyện, có người đang trò chuyện, có người vội vàng thoát thân tránh né truy sát, có người trong Đâu Suất cung của Thái Thanh đạo nhân, hết sức kỳ quái.
“Không cần nhìn đông nhìn tây, tất cả đều là ký ức trong quá khứ của ngươi.”
Ngọc Thanh đạo nhân nói với hắn: “Chỉ vừa rồi của Hứa đạo hữu đã kích hoạt ký ức của ngươi, bây giờ chúng ta đang trong hình chiếu ký ức của ngươi, chuẩn bị trở lại kiếp trước!”
Thiếu niên Vân Hải không khỏi kinh hãi, lẩm bẩm nói: “Còn có loại thần thông như vậy à?”
Ống tay áo của đám người bay phất phới, trở lại thời khắc Vân Hải tử vong.
Đột nhiên phía trước là cảnh tượng hỗn độn, lờ mờ không rõ, trong hỗn độn vang lên từng đợt tiên âm, loáng thoáng chứng kiến trong hỗn độn hư vô xuất hiện mấy phù văn Tiên đạo "Tù" "Phong" "Khốn" "Lệnh" "Ngữ"!
Những phù văn Tiên đạo này phong ấn trấn áp ký ức kiếp đầu của Vân Hải, bất cứ ai cũng không thể nhìn trộm, ngay bản thân Vân Hải cũng không thể nhớ lại chút nào.
Những phù văn Tiên đạo này không cùng hệ thống đạo văn mà Ngọc Thanh đạo nhân quen thuộc, nhưng Hứa Ứng lại không lạ lẫm gì.
“Phong ấn Đế Quân dùng để phong ấn ta cũng tương tự như vậy.”
Hứa Ứng quan sát một hồi, kinh ngạc không thôi.
Thậm chí có thể nói phù văn Tiên đạo phong ấn Vân Hải cùng căn nguyên với phù văn phù văn y!”
“Phù văn của Đế Quân là kế thừa phù văn phong ấn Vân Hải, chẳng lẽ Đế Quân và người phong ấn Vân Hải có quan hệ thầy trò?’
Y mới nghĩ tới đây, đột nhiên tung người nhảy lên, xâm nhập hỗn độn.
Ngọc Thanh đạo nhân, Nguyên đạo nhân và thiếu niên Vân Hải chờ bên ngoài, không bao lâu sau đã thấy hỗn độn dần dần tan đi.
Bọn họ đi thẳng về phía trước, tu sĩ vào một đoạn ký ức.
Đạo nhân Vân Hải từ trên không trung rơi xuống, ầm một tiếng đập vào mặt đất, hộc máu liên tục, lảo đảo đứng dậy.
“Sư đệ, vì sao ngươi không chịu nói ra vị trí của Thượng Thanh động uyên?”
Một đạo nhân trung niên đi về phía hắn, gương mặt nở nụ cười ấm áp, nói: “Ngươi không biết để đoạt được Thượng Thanh đại động uyên, ta đã giết bao nhiêu sư huynh đệ đồng môn đâu. Ngươi tưởng năm xưa giao tình giữa chúng ta tốt nhất thì ta sẽ buông tha cho ngươi chắc?”
Đạo nhân Vân Hải vận hết khí tức, sau lưng hiện lên Hoàng Đình tàn tạ, chuẩn bị liều mạng đánh cược.
“Vô dụng thôi sư đệ. Đúng là trình độ Hoàng Đình kinh của ngươi cực cao, còn hơn cả ta. Nhưng những năm rời khỏi Thượng Thanh đạo môn ta đã lĩnh ngộ được thứ còn tốt hơn.”
Đạo nhân trung niên kia lao về phía hắn, lúc này trên bầu trời hiện ra cảnh tượng lục đại động thiên mỹ lệ, Huyền Hoàng nhị khí, Hỗn Độn hải, bất diệt chân linh, sáu loại cảnh tượng kỳ bí trong Thái Hư chi cảnh rực rỡ chói mắt!
“Thanh Huyền sư huynh!’ Đạo nhân Vân Hải ngã gục dưới ấn pháp của hắn, ngẩng đầu kêu lên.
Đạo nhân trung niên đang chuẩn bị giết chết hắn, nghe tiếng hô này lại thoáng do dự, không ra tay giết người.
Lúc này trên bầu trời lại xuất hiện từng thân hình cường đại, lượn quanh bọn họ.
"Thanh Huyền Tử!"