Chương 1263 Người sáng tạo lục bí 1
Thiếu niên Vân Hải thoáng chần chờ nhưng vẫn gắng gượng đi qua, có phần không bằng lòng cho lắm. Ngọc Thanh đạo nhân thấy vậy dò hỏi: “Ngươi không muốn mở trí nhớ kiếp trước?”
Thiếu niên Vân Hải nói: “Mở trí nhớ kiếp trước ta sẽ biến thành ta của kiếp trước, ta của kiếp này sẽ chết.”
Ngọc Thanh đạo nhân nói: “Ai bảo ngươi thế?”
Thiếu niên Vân Hải lườm Hứa Ứng một cái.
Ngọc Thanh đạo nhân quan sát Hứa Ứng, cười nói: “Hắn với ngươi khác biệt. Hắn là kiếp thứ nhất chưa chết, chỉ bị phong ấn, mở phong ấn xong sẽ bị kiếp thứ nhất thay vào. Nhưng ngươi thì khác, kiếp trước của ngươi đã chết, cho dù trí nhớ kiếp trước khôi phục cũng chỉ là ký ức mà thôi, không thể giọng khách lấn giọng chủ.”
Thiếu niên Vân Hải nghe vậy yên lòng, hung hăng trừng mắt với Hứa Ứng một cái.
Từ khi Hứa Ứng hù dọa hắn chuyện thức tỉnh trí nhớ kiếp trước bản thân có thể biến thành một phần nhỏ của kiếp trước, hắn không khỏi lo được lo mất, ngay cả đạo âm của Nguyên đạo nhân trấn an cũng không thể giải thoát hắn khỏi nỗi sợ này.
Hứa Ứng nghe vậy trong lòng xao động, vội vàng cười nói: “Đạo huynh, nếu ta mở phong ấn ra, ký ức kiếp đầu thức tỉnh, ta sẽ bị thay thế?”
Ngọc Thanh đạo nhân cười nói: “Ta không nói như vậy, đạo hữu đừng vu oan cho người tốt.”
Hứa Ứng gấp gáp: “Vừa rồi ngươi nói vậy mà!”
Ngọc Thanh đạo nhân nói: “Câu vừa rồi của ta không phải nói với ngươi mà là nói với một vị đạo hữu khác trong cơ thể ngươi. Tương lai vị đạo hữu này tỉnh lại lại tới gây sự với ta vì những gì ta đã nói, trách ta thiếu chút nữa hại hắn, chẳng phải là gây ra nhân quả à? Cho nên có vài lời ta không thể nói, nói rồi cũng không thể thừa nhận.’
Hứa Ứng rùng mình, vội vàng nói: “Sau khi hắn tỉnh lại, ta ở đâu?”
Ngọc Thanh đạo nhân không đáp, tập trung giúp thiếu niên Vân Hải mở trí nhớ kiếp trước. Một lúc lâu sau hắn phát hiện trí nhớ kiếp trước của Vân Hải ngoài mờ ảo như giấc mơ của thai nhi, còn có phong ấn Tiên đạo kỳ dị, trấn áp phong ấn ký ức của hắn.
Ngọc Thanh đạo nhân khẽ nhíu mày, trầm ngâm nói: “Chuyện này khó giải quyết rồi đây, phá giải phong ấn Tiên đạo của Vân Hải khá phiền phức. Thủ pháp phong ấn hắn khá hỗn tạp, là thủ pháp của Tiên giới, ta có thể phá giải phần Thượng Thanh, nhưng những bộ phận khác thì...”
Hắn chỉ là thiên địa nguyên thần Huyền Hoàng cảnh của Ngọc Thanh Đạo Tổ, chuyện này vượt qua năng lực của hắn, không thể giúp gì được.
Hứa Ứng mỉm cười nói: “Thật tình cờ, ta bệnh lâu thành thầy thuốc, giỏi nhất là mở phong ấn.”
Ngọc Thanh đạo nhân nhìn sang người y.
Hứa Ứng không hề nhúc nhích, không hề có ý mở phong ấn ký ức kiếp trước cho Vân Hải.
Ngọc Thanh đạo nhân hiểu ý, nói đầy ẩn ý: “Ngươi mở phong ấn kiếp đầu, tất cả sẽ như nước thủy triều, trở về biển rộng.”
Hứa Ứng truy hỏi: “Còn ta? Ta ở đâu?”
Ngọc Thanh đạo nhân thoáng chần chờ nói: “Đạo hữu, sao ngươi phải để ý tới mình như vậy? Ngươi chỉ là một đoạn ký ức trong cơ thể vị đạo hữu kia mà thôi, là bọt nước mộng ảo, tỉnh mộng là bọt nước tan vỡ. Ngươi rộng lượng một chút.”
Hứa Ứng trong lòng lạnh buốt: “Ta chỉ là một đoạn ký ức, ta là ảo ảnh trong giấc mơ của Hứa Ứng.”
Y không khỏi hồn bay phách lạc.
Y lo lắng nhất chính là điều này.
Thật ra y đã nghĩ đến từ lâu, mình cũng không khác gì những Hứa Ứng luân hồi vạn thế trong hơn bốn vạn năm, đều là một đoạn ký ức hư ảo, hoàn toàn không phải ký ức thật sự của bản thân.
Kiếp đầu của y ngủ say trong phong ấn, mà y cũng giống như những Hứa Ứng kia, đều là giấc mộng khi Hứa Ứng kiếp đầu ngủ say, đợi tới khi kiếp đầu tỉnh lại, giấc mơ cũng tan biến.
“Hứa đạo hữu, năm xưa sau khi Hạo Thiên Đế trở thành Tiên Đế, để đạt tới thành tựu chí cao đã nhiều lần hóa tiên thành phàm, chuyển thế đầu thai, tu hành lại từ đầu. Mỗi lần hắn chuyển thế tu hành ở Địa Tiên giới đều có đủ loại yêu hận tình thù riêng.”
Ngọc Thanh đạo nhân thuật lại truyền kỳ về Hạo Thiên Đế, nói: “Khi hắn tu luyện tới trình độ nhất định sẽ thức tỉnh ký ức kiếp trước. Khoảnh khắc đó hắn tỉnh lại từ ảo ảnh trong giấc mơ. Hắn vẫn là Hạo Thiên Đế, hắn sau khi chuyển thế chỉ là một phần nhỏ của ký ức khổng lồ của hắn. Hắn trải qua từng kiếp tu luyện như vậy, tu luyện cả ngàn vạn kiếp, cuối cùng đạt tới Đại La Diệu Cảnh.’
Hứa Ứng trầm ngâm trong chốc lát: “Sau khi Hạo Thiên Đế thức tỉnh, mọi chuyện chuyển thế của hắn trải qua, bằng hữu của hắn, kẻ địch của hắn, chuyện hắn từng kiên trì, liệu có còn quan trọng không?”
Đây là điều cuối cùng y cố giữ.
Ngọc Thanh đạo nhân cười nói: “Đối với hắn khi đang chuyển thế, có quan trọng, nhưng đối với Hạo Thiên Đế, không quan trọng. Hắn chuyển thế ngàn vạn kiếp, vạn kiếp tu hành, nếu mỗi kiếp đều quan trọng, thế thì hắn không xứng làm vạn cổ nhất đế. Những hắn khác không tan biến, chỉ hóa thành ký ức mà thôi.”