← Quay lại trang sách

Chương 1277 Món nợ trong lịch sử 3

Y tồn tưởng một hồi, dùng thần thức quan tưởng ra dung mạo của Thanh Huyền đạo nhân, nói: “Người này tên là Thanh Huyền, từng là đạo nhân trong Thượng Thanh đạo môn.’

Đông Vương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nói: “Việc này đơn giản thôi. Hứa Thiên Tôn, ta giúp ngươi làm việc này, ngươi cũng phải giúp ta một việc. Ta tính được nửa năm sau thế giới Yên Chử và Thế giới Nguyên Khang sáp nhập. Thời điểm hai đại thế giới này sáp nhập, thiên địa đại đạo cổ xưa khôi phục, một di tích cổ đại sẽ xuất hiện, tên là Ngũ Trang quan. Khi đó ta không tiện trực tiếp giáng lâm, sẽ dùng phân thân hoặc hóa thân giáng lâm, thực lực không đủ thân pháp quần hùng. Ta hi vọng Hứa Thiên Tôn có thể ra mặt giúp ta một tay.”

“Ngũ Trang quan?”

Hứa Ứng gật nhẹ đầu nói: “Ngươi yên tâm, Hứa mỗ là người đáng tin cậy, chắc chắn sẽ có mặt.’

Đông Vương thở phào một tiếng, cười nói: “Ta hạ giới quá lâu, chắc chắn sẽ khiến người ta chú ý. Cáo từ! Lam Thành Dạ, đi!” Nói xong hắn hóa thành một luồng sáng bay lên tận trời.

Lam Thành Dạ bay lên theo biến mất nơi chân trời.

Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hào quang xé gió bay đi, biến mất trong vết rách trên bầu trời.

Thân hình Đông Vương biến mất, cảm giác áp lực như trấn áp thiên địa đại đạo vạn vật mới tiêu tan. Lúc này vầng sáng trong đầu Hứa Ứng lắc lư, Quả Chuông bay khỏi Như Ý Đại La Thiên, nghi hoặc nhìn y: “A Ứng, sao lúc quyết đấu với hắn ngươi không sử dụng Như Ý Đại La Thiên? Nếu vận dụng Như Ý Đại La Thiên cũng không đến mức chỉ một chiêu đã bị hắn đánh văng tới tận Tâm Nhạc Tiên Sơn.”

Mấy ngày nay Quả Chuông vẫn luôn ở trong Như Ý Đại La Thiên tu luyện, cảm ngộ các loại đạo pháp thần thông. Khi Hứa Ứng lĩnh ngộ Hoàng Đình kinh và Thượng Thanh Đại Động chân kinh, nó cũng thu hoạch được không ít, vì vậy tu vi tiến bộ nhanh chóng.

Bây giờ trong cơ thể Quả Chuông phát ra từng luồng đạo uy, đạo uy này khác với dấu ấn đạo pháp lúc tước, khi xưa nó không biết tác dụng của những dấu ấn kia, bây giờ lại thấy rõ tác dụng của mỗi pháp tắc.

Tiếng chuông của nó chấn động một cái là hình thành một tầng đạo tràng, cực kỳ lợi hại.

Hứa Ứng sắc mặt như thường, lo lắng nói: “Nếu ta thắng hắn, sợ là hắn không yên lòng liên minh với ta.’

Như Ý Đại La Thiên có thể giúp y phát huy đạo hạnh của bản thân, tế Đại La Thiên này lên, đạo tràng tự thành, lại thêm Thái Nhất, Đông Vương rất khó đánh vào đạo tràng của y.

Nhưng nếu vậy Đông Vương sẽ cực kỳ cảnh giác Hứa Ứng, thậm chí lập tức giết người ngay tại chỗ.

Hứa Ứng không xem trọng khí độ của Đông Vương, giao tính mạng của mình vào độ lượng của người khác, không phải cách làm của bậc trí giả.

Quả Chuông nói: “Nếu thập động thiên của ngươi đã hợp nhất, hóa thành Thái Nhất động uyên, có thể giao chiến với hắn không?’

Hứa Ứng thoáng chần chờ, lắc đầu nói: “Thua chắc, Đông Vương thâm sâu khôn lường.’

Quả Chuông sợ hãi, thầm nhủ: “Tiểu tử đó lợi hại đến vậy à...’

Khiến Hứa Ứng cảm giác nhất là công pháp Đông Vương sử dụng khi đánh bại Thái Nhất Thần Kiều của y, trực tiếp áp đảo đạo pháp thần thông của y, bá đạo không gì sánh được!

Tây Vương Mẫu đi tới nói: “Hứa đạo hữu, tính mạng của Côn Lôn này phải gửi hi vọng vào Đông Vương sao?’

Hứa Ứng mỉm cười đáp: “Gửi hi vọng ở Đông Vương? Đạo huynh, Đông Vương này thấy ta hữu dụng cho nên lần này hàng phục chúng ta không thành mới đổi sang kết minh. Nếu có một ngày chúng ta vô dụng với hắn cũng là lúc hắn diệt trừ chúng ta đổi lấy công lao. Chúng ta liên thủ với hắn chỉ để đối phó với tam đại Thiên Quân là Đế Quân, Thiên Tôn và Nguyên Quân. Còn sau này là địch hay bạn, cứ đợi tương lai rồi tính.”

Tây Vương Mẫu cười nói: “Ta còn tưởng ngươi muốn làm chó săn cho Tiên Đình.”

Hứa Ứng cười ha hả nói: “Ta đã thử rồi, đường này không đi được.”

Hắn thấy nữ tiên đi tới, do dự trong thoáng chốc rồi tâm cảnh lại thản nhiên, đối mặt với nữ nhân giống hệt Nguyên Vị Ương này.

Tây Vương Mẫu thấy vậy lẳng lặng đi khỏi, nhường chỗ cho bọn họ.

Quy Đạo ngọc bàn lại không vào Như Ý Đại La Thiên tránh né mà treo sau lưng Hứa Ứng.

“Hứa đạo hữu, ta vừa thấy ngươi và Đông Vương giao thủ, đạo pháp tinh thâm, cực kỳ bất phàm? Bây giờ ngươi đã có thể phá giải phong ấn của Đế Quân rồi đúng không?’

Tử Đồng Tiên Quân lộ vẻ ao ước nói: “Nếu mở phong ấn ra, ngươi có thể khôi phục ký ức kiếp đầu, chúng ta cũng có thể trở lại như xưa.”

Hứa Ứng mỉm cười nhìn cô nói: “Năm xưa kiếp đầu của ta giết xuyên Thiên lộ, sắp chạy khỏi tính toán của Đế Quân lại quay ngược về Tiên giới, vì vậy bỏ qua cơ hội trốn thoát. Có người nói ta làm vậy là vì một nữ nhân, cho nên mới rơi vào cạm bẫy của Đế Quân, đến mức đại bại nhưng vậy. Nữ nhân đó là cô ư?’