← Quay lại trang sách

Chương 1278 Ngọc Hư Đạo Chủ 1

Tử Đồng Tiên Quân nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngươi về Tiên giới để đón lệnh đường. Chỉ cần ngươi khôi phục ký ức kiếp đầu, mọi chuyện đều sáng tỏ.’

Hứa Ứng im lặng một lúc lâu, đột nhiên nói: “Ta trả lại Hứa Ứng mà cô thích, cô có thể trả lại cho ta cô bé cùng ta đào cá trạch không?”

Tử Đồng Tiên Quân ngây ngốc: “Nguyên Vị Ương chỉ là một đoạn ký ức trong kiếp này mà thôi...”

Hứa Ứng nói: “Đối với cô thì nàng chỉ là một đoạn ký ức, đối với nàng thì đó là mọi thứ của nàng.”

Tử Đồng Tiên Quân há hốc miệng, không nói gì.

Cô có thể cảm nhận được bản thân đó từng yêu thương thiếu niên này, mối tình đầu tựa như u mê, sung sướng tận sâu trong cõi lòng, lo được lo mất.

Cô như chú ngựa nhỏ ham chơi, chạy cùng Hứa Ứng, in dấu môi mình lên môi y, nhiệt tình phát tiết tình yêu của mình.

Cô lại sợ mình có tình mà người lại không, trong lòng thấp thỏm, thường xuyên suy đoán tâm tư của thiếu niên kia.

Thế nhưng khi Tử Đồng Tiên Quân nhớ lại đoạn tình cảm này, nó chỉ là ký ức, không thể lay chuyển đạo tâm của cô.

Cô bé mà người bắt rắn Hứa Ứng yêu mến chỉ là một đoạn ký ức của cô mà thôi.

Đông Vương trở lại Tiên Đình, cẩn thận nhớ lại Thái Nhất Thần Kiều của Hứa Ứng, suy tính sơ hở của môn thần thông này. Một lúc lâu sau hắn vẫn lắc đầu nói: “Chiêu thần thông này đã chạm tới rìa Chí Tôn. Khó lường, đúng là khó lường! Hứa Ứng, năm xưa ngươi phong hoa tuyệt đại, vang danh thiên hạ, sao tự nhiên lại nghĩ quẩn?’

Hắn nhớ tới chuyện Thanh Huyền, gọi mấy môn khách trong Đông Vương phủ tới, giao hình ảnh Hứa Ứng tồn tưởng Thanh Huyền cho bọn họ nói: “Đi thăm dò vị trí của người này.”

Đám môn khách cúi người nhận lệnh.

Mấy ngày sau Đông Vương đột nhiên nhớ tới việc này nhưng không thấy mấy môn khách tới báo cáo, trong lòng kinh ngạc, hỏi thăm những môn khách khác, ai cũng nói mấy ngày nay không gặp những người kia.

Đông Vương cảm giác tâm huyết dâng trào, thử tính toán, đối thủ cảm thấy đờ đẫn, đầu óc không được tỉnh táo.

Hắn khôi phục bình tĩnh, tiếp tục suy tính vị trí của những người kia, trong lòng sợ hãi: “Mấy môn khách của ta chết từ lúc nào rồi? Ai to gan đến vậy, dám giết người của ta?”

Hắn vừa sợ vừa giận, tiếp tục suy tính, đột nhiên lỗ mũi âm ấm, giơ tay quệt thử lại thấy trên tay đầy máu, không biết từ lúc nào hai hàng máu mũi đã chảy ra.

Đông Vương trong lòng kinh hãi, không dám tính toán nữa, vội vàng lệnh chuo thuộc hạ: “Mau chọn một người giống hệt ta tới đây.”

Không bao lâu sau một tán nhân trông giống Đông Vương tới tám chín phần được đưa tới Đông Vương phủ. Đông Vương cởi y phục của mình ra, đổi đồ với người kai nói: “Vị đạo hữu này, hôm nay thay ta chịu chết, già trẻ trong nhà ngươi chính là người nhà của ta!”

Làm sao tán nhân kia chịu chấp nhận?

Nhưng hắn bị Đông Vương trấn áp, không thể động đậy, cũng không thể nói lên thành lời.

Đông Vương đặt một chậu nước trước mặt hắn, để hắn ngồi trước chậu nước trong, bốn phía treo đèn lồng màu trắng tỏa ra khí tím.

Đến sau nửa đêm, tán nhân kia cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy làn nước như tấm gương, phản chiếu thân hình của mình, trong chậu bỗng nhiên có bàn tay duỗi ra, nắm lấy tóc của mình, một tay khác cầm đao quệt qua cổ, nhấc bay cái đầu mình lên!

Tán nhân kia bị chặt đứt đầu, nguyên thần cũng đứt, thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán, một luồng bất diệt chân linh bay vào cõi u minh.

Đông Vương đợi tới lúc tán nhân kia bị chém mới thở phào một tiếng, vẫn mặc y phục tán nhân kia, căn dặn môn khách: “Hậu táng.”

Đông Vương khẽ nhíu mày, hạ giọng nói: “Chẳng lẽ Hứa Ứng muốn hại ta? Hắn biết rõ thần toán của ta không thể tính được Chí Tôn mà vẫn bảo ta đi tìm vị trí của Thanh Huyền, chắc là muốn mượn tay Chí Tôn giết ta?”

Hắn nghĩ trái nghĩ phải, hạ giọng nói: “Người giết ta chắc chắn không phải cha ta. Chẳng lẽ Thanh Huyền là một Chí Tôn khác trong Tiên giới? Nhưng sao lại đến mức tra danh hiệu của hắn mà lại muốn giết ta?”

Các môn khách dọn dẹp thi thể và thủ cấp tán nhân kia, thu xếp tang lễ.

Tuy hắn biết rất nguy hiểm nhưng cái tên Thanh Huyền cũng khiến hắn coi trọng.

“Chắc chắn trong đó có cất giấu bí mật gì đó!”

Tiên giới, trên chín tầng trời, Đại La Thiên.

“Có người điều tra Thanh Huyền, lật lại món nợ cũ trong lịch sử.”

“Ồ? Ai mà to gan vậy?’

“Là con trai của Minh Tôn, ta đã trừng phạt qua rồi.”

“Người trẻ tuổi quá không biết trời cao đất rộng, nợ cũ nào cũng dám lật lên.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“A Ứng, đóa quái hoa Thiên Hà trong Như Ý Đại La Thiên của ngươi gần đây cứ là lạ, ta nghi nó định tạo phản.” Quả Chuông nói.