← Quay lại trang sách

Chương 1307 Mắt có khô hay không 1

Một người trong đó trầm giọng nói: "Mấy vị Thiên Tôn kia không thấy tung tích đâu, nhất định bọn họ vẫn còn ở trên Dao Trì, thậm chí nói không chừng đã tiến vào Ngọc Kinh, chờ đạo thụ giáng lâm."

Một đạo nhân khác lau đi vết máu trên mặt, hậm hực nói: "Bọn họ kẻ tài cao gan cũng lớn, dù nguy hiểm đến thế cũng vẫn ở lại Ngọc Kinh, chờ cơ hội cướp đoạt đạo quả. Đáng tiếc, đạo quả xem như vô duyên cùng chúng ta."

"Nguy hiểm? Bọn họ vận dụng là phân thân hóa thân, không có nửa điểm nguy hiểm cho bản thể của bọn họ. Thậm chí, nói không chừng pháp bảo Chí Tôn kia chính là một vị nào đó trong số bọn họ tế lên! Những Thiên Tôn này không phải lão hồ ly thì làm sao mà ngồi trên vị trí hiện tại được?"

Mấy thân hình này mình đầy thương tích, là cao thủ Tiên giới, ẩn thân trong Ngũ Nhạc tiên sơn, may mắn tránh thoát trận thanh tẩy của Sơn Thủy Trượng Thiên Xích.

Bọn họ cạn hết hứng thú, đang chuẩn bị rời đi thì thấy một thiếu niên không lùi mà tiến tới, đi thẳng tới phía trước, cười nói: "Đây chính là cơ hội của chúng ta, thay vì làm tán nhân cả một đời, không bằng nhân cơ hội này liều một phen, nói không chừng có thể giết chết người kia, cướp được pháp bảo Chí Tôn! Dù không cướp được pháp bảo Chí Tôn, chết nhiều người như vậy, cũng có rất nhiều bảo bối có thể nhặt."

"Đuổi theo hắn, chờ hắn chết, nhặt động uyên của hắn!

"Động uyên của hắn lớn thật!"

"Đại nghịch bất đạo!"

"Đúng vậy, lớn thật!

"..."

Đám người nhao nhao quát lớn, chần chờ một lát, lại nhao nhao đuổi theo y, nói: "Thiếu niên này mặc dù đại nghịch bất đạo, nhưng nói cũng lý lắm. Chúng ta không đoạt pháp bảo Chí Tôn, nhưng pháp bảo Chí Tôn đánh chết nhiều người như vậy, trong đó có không ít người mang theo động uyên, nhặt được động uyên thì chúng ta xem như phát tài rồi!"

Hứa Ứng chính là thiếu niên kia.

Y giãn ra gân cốt, lẳng lặng phát động Thái Nhất Bất Diệt Chân Kinh sau khi cải tiến.

Ba mươi ba đốt xương cột sống của y phát ra tiếng kêu răng rắc, trong vực Hi Di, Tam Thập Tam Thiên gió cuốn mây phùn, hóa thành đạo lực cuồn cuộn tràn vào nguyên thần.

Không bao lâu sau, y đã khôi phục lại đỉnh phong.

Y thầm vận huyền công, thập đại động thiên hợp nhất, động uyên Thái Nhất giấu ở bên trong Doanh Châu, Thái Nhất chi khí liên tục tràn tới không ngừng, đền bù thiếu hụt do đạo khóc tạo thành, điều chỉnh trạng thái của mình.

Y vừa tu luyện, vừa đi dọc theo Thiên Hà.

Y đã tìm hiểu bố cục Ngũ Trang quan, tu vi lại có tiến bộ không nhỏ, nguyên thần tăng mạnh nhất, Thái Nhất chi khí lưu chuyển trong Tam Thập Tam Trọng Thiên, gia trì nguyên thần, để trình độ nguyên thần của y đột nhiên tăng mạnh!

"Là Hứa lão ma của Đẩu bộ. Đừng trêu chọc hắn."

Mấy vị tiên nhân đi theo sau lưng y đều có tu vi thực lực không yếu, đang đảo mắt nhìn quanh, tìm xem tiên nhân chết ở đây có để lại bảo vật gì hay không.

Bọn họ rất cảnh giác đối với Hứa Ứng, nhất là Doanh Châu khiến bọn họ thèm thuồng, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt Hứa Ứng có người đã lập tức nhận ra y.

"Im lặng. Hắn nghe thấy đấy!"

Mấy người vội vã cuống cuồng: "Hứa lão ma chỉ điểm chúng ta sưu tập bảo vật làm cái gì? Chẳng lẽ là để cho chúng ta sưu tập bảo vật xong, hắn lại giết chúng ta đoạt bảo ư?"

"Ta nghe nói hắn có cái biệt danh là Hứa lão cẩu! Chắc chắn là hắn dự định nuôi thả chúng ta trước, chờ chúng ta béo lên rồi lại làm thịt chúng ta!"

Hứa Ứng đi không nhanh không chậm ở phía trước, cũng nghe thấy những lời đồn kia, chỉ coi là đối thủ tung tin đồn nói xấu mình.

"Tiên Chủ, Linh Vô Tâm ở phía trước!" Thần Bà đột nhiên nói.

Bên trong Doanh Châu, Thần Bà cũng đang không ngừng suy tính, ý đồ nắm giữ động tĩnh của Sơn Thủy Trượng Thiên Xích, chỉ là pháp bảo Chí Tôn cực kỳ khó tính toán, cô có thể phát hiện được nguy hiểm, nhưng lại không thể phát hiện được nguy hiểm tới từ đâu.

Hứa Ứng đi thẳng về phía trước, phía trước đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết đau đớn, tiếp theo không còn một tiếng động nào.

"Hách Khai Dương" chính là Linh Vô Tâm, con trai Nguyên Quân Linh Tố, đã đoạt xá thân thể Hách Khai Dương.

"Hứa Ứng!"

Y đi tới phía trước, chỉ thấy Hách Khai Dương máu me khắp người, đứng trên ngọn núi lớn bên cạnh Thiên Hà, trên tay dẫn theo một người, dưới chân có rất nhiều thi thể.

Hắn lấy được đủ loại động uyên to nhỏ khác nhau từ trên người những kẻ kia, bên trong động uyên có tiên sơn, tiên cung, chói sáng lóa mắt.

Người bị hắn nắm trong tay chính là Tử Ninh Tiên Quân, lúc này đã mình đầy thương tích.

Linh Vô Tâm mắt lóe tinh quang, tay nắm lấy cổ của người kia, dần dần dùng sức, hưng phấn nói, "Đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu! Hứa Ứng, lần trước ngươi suýt nữa đã giết chết ta, không ngờ ta vẫn còn sống chứ gì?"