← Quay lại trang sách

Chương 1314 Lão Lục 1

Bên trong Doanh Châu, Thần Bà thận trọng nói: "Tiên Chủ, có khi nào là Đông Vương không tính ra ngươi lòng lang dạ thú, nhưng cũng có thể dựa vào nét mặt của ngươi để nhìn ra ngươi lòng lang dạ thú hay không?"

Hứa Ứng cười lớn nói: "Thần Bà ngươi lại nói giỡn đấy à?"

Lúc y quay mặt lại thì sắc mặt âm tình bất định, hạ giọng nói: "Ta dễ bị người khác nhìn ra suy nghĩ trong lòng như vậy sao?"

Mấy tiên nhân đi theo sau lưng Hứa Ứng khi nãy cũng lén lén lút lút nhô đầu ra, tự mình liếc nhau, trong lòng hoảng sợ: "Hứa lão ma thật sự xử lý phân thân của Đế Quân rồi!"

"Tên này thật to gan! Phân thân của Đế Quân cũng dám đụng vào! Ngươi nhìn mặt hắn đi, vừa đen lại đáng sợ!"

"Đông Vương cũng bị gương mặt này dọa cho chạy trối chết!"

...

Hứa Ứng quay đầu liếc qua, những người kia chậm rãi rụt đầu lại, không dám thò đầu ra nữa.

Đột nhiên, Thần Bà nói: "Tiên Chủ, chúng ta phải đi ngay!"

Thân ảnh của Hứa Ứng lắc lư, biến mất từ bên trên Dao Trì.

Chân trước Hứa Ứng vừa đi, chỉ thấy Sơn Thủy Trượng Thiên Xích hóa thành một luồng hào quang bay tới, lấp loé không yên trên không trung Dao Trì, nó không tìm được người, bỗng nhiên phá không bay đi.

Động tĩnh sinh ra do Hứa Ứng và Đế Quân giao phong quá lớn, kinh động đến chủ nhân của Trượng Thiên Xích.

Hứa Ứng cũng không chạy quá xa, nhìn món pháp bảo Chí Tôn kia, dưới chân đột nhiên khẽ động, lặng lẽ đuổi theo Trượng Thiên Xích, ánh mắt lóe lên ánh sáng, hạ giọng nói: "Không phải Đông Vương, không phải Đế Quân, như vậy chỉ còn lại Thiên Tôn mà thôi. Chẳng lẽ kẻ tế Trượng Thiên Xích lên giết người chính là Thiên Tôn ư?"

Xưng hô Thiên Tôn này, chuyên môn chỉ Lôi bộ Thiên Tôn.

Tiên Đình có Lục bộ, Lôi, Hỏa, Thủy, Thái Tuế, Đẩu, Tài, thủ lĩnh các bộ đều sẽ được phong làm Thiên Tôn, nhưng phong hào của những vị Thiên Tôn khác bình thường sẽ đi kèm chức vị hoặc là đạo hiệu, tên họ, duy chỉ có Lôi bộ Thiên Tôn lập công to lớn, Thiên Tôn đã trở thành danh hiệu đặc biệt của hắn.

Danh hiệu tương tự, còn có Đế Quân, Nguyên Quân, tất cả bọn họ đều là nhân vật đặc biệt, loại danh hiệu này chỉ dánh cho người có công lao cực lớn, thành tựu cực cao.

"Thiên Tôn vốn là chân nhân Nguyên Đạo Hải dưới trướng Tổ Thần, theo ta được biết, đại công hắn lập được là thành lập Thiên Đạo thế giới, khống chế kiếp vận trong thiên hạ, khống chế thiên kiếp. Có điều, công lao do Nguyên Đạo Hải lập được thật sự chỉ là Thiên Đạo thế giới sao?"

Ánh mắt của Hứa Ứng lóe lên, y cảm thấy Nguyên Đạo Hải là dựa vào bán đứng, thậm chí là ám toán Tổ Thần, lúc này mới leo lên bảo tọa Thiên Tôn.

Về phần Thiên Đạo thế giới, nó giống ban thưởng hơn chứ không phải công lao!

Bởi vì nắm giữ Thiên Đạo thế giới, tương đương với biến toàn bộ người phi thăng trong thiên hạ thành môn sinh của hắn!

Tiên nhân sau khi phi thăng, tiến vào Tiên giới sẽ phải bái môn hộ bái sơn đầu bái sư phụ, tất cả đều cần bái Thiên Tôn, kể từ đó, Thiên Tôn có thể nhanh chóng trở thành một thế lực lớn nhất ở Tiên Đình, nắm giữ thực quyền trong tay!

Vậy nên Thiên Đạo thế giới không phải công lao, mà là ban thưởng!

"Thiên Tôn nhất định phải có pháp bảo Chí Tôn nào đó, mới có thể đứng vững gót chân." Hứa Ứng trong lòng suy tư, người ngấp nghé Thiên Đạo thế giới thực sự quá nhiều, tỉ như Đế Quân, Nguyên Quân, bọn họ không chỉ một lần nhúng chàm Thiên Đạo thế giới, ý đồ dùng cách lồng mây đổi chim, móc sạch Lôi Hỏa Công Bộ, xếp người một nhà vào, từ đó gián tiếp nắm giữ Thiên Đạo thế giới.

Nếu Thiên Tôn không có vốn liếng trấn áp quần hùng, căn bản không thể ngồi vững vị trí đó được, đã bị người khác kéo xuống từ lâu rồi. Có một món pháp bảo Chí Tôn cũng hợp tình hợp lý.

"Nhưng nếu người tế Trượng Thiên Xích lên không phải Thiên Tôn thì sao?"

Thân hình của Hứa Ứng khẽ động đậy, thân thể dần dần ẩn nấp, giấu mình trong hư không, lặng lẽ đi đến Thần Kiều của Ngũ Trang quan, bám theo Sơn Thủy Trượng Thiên Xích đi về phía Ngọc Kinh Tiên Thành.

Trượng Thiên Xích dò xét một phen thì tự rời đi, đi theo sau lưng nó có thể dễ dàng tránh thoát dò xét và công kích của món pháp bảo Chí Tôn này.

Hứa Ứng chân trước vừa đi, mấy tiên nhân kia lại nhô đầu ra, nhìn theo một chút, một người dò hỏi: "Hứa lão ma đuổi theo Trượng Thiên Xích, chẳng lẽ hắn thật dự định xử lý người đã tế Trượng Thiên Xích lên, cướp đi món pháp bảo Chí Tôn này ư?"

Một vị khác tiên nhân nói: "Nếu hắn thật sự làm như thế, ta cũng phải bội phục hắn là một vị hảo hán! Có điều, tồn tại nắm giữ bảo vật Chí Tôn, sao lại dễ dàng bị hắn xử lý như vậy chứ?"

"Chúng ta còn bám theo nữa không?"

"Không nhìn thấy hắn!"

...