← Quay lại trang sách

Chương 1339 Bàn tính thành tinh 2

Pháp bảo Chí Tôn của ta... Đúng rồi, vừa rồi Chí Tôn bảo ta rộng lượng hơn, nhất định là đã tính tới điểm này... Ta rộng lượng cái con mẹ nó!"

Trường Sinh Đế tức giận, không thể nhịn nổi, muốn đi tìm Hứa Ứng, chém tên kia thành muôn mảnh, nhưng nhớ tới thủ đoạn của Tiên Đế Chí Tôn, trong lòng cảm thấy chần chờ.

"Thôi, hắn bảo ta rộng lượng, ta đành rộng lượng một chút. Thù này tạm thời không báo, Hứa Ứng kia cướp đi Sơn Thủy Trượng Thiên Xích của ta, sớm muộn gì cũng sẽ dùng đến, chỉ cần hắn tế bảo vật này lên, ta sẽ tới đánh cho hắn một trận, sau đó thu hồi bảo vật này là được."

Hắn nghĩ tới đây mới nguôi ngoai phần nào. Hứa Ứng chỉ là một tu sĩ nho nhỏ, đồ chơi mà Chí Tôn nuôi, đánh một trận, chỉ cần không giết chết, Chí Tôn sẽ không đến mức vì thế trở mặt với hắn.

"Chỉ là, sao tiểu tử lại có thể xóa đi dấu ấn của ta chứ?"

Trong lòng của hắn vô cùng buồn bực, hắn dù sao cũng là Đại La Kim Tiên, Hứa Ứng mới là cảnh giới gì, xóa đi dấu ấn của hắn, làm sao mà được chứ?

Tử Vi Tổ Đình, Nam Tử Ngôn từ xa kêu lên: "Bệ hạ, Hứa tặc đến rồi!"

Tử Vi Hậu Chủ nghe vậy, vội vàng phân phó mấy cái đệ tử, nói: "Mau cất kỹ bảo vật của chúng ta, đừng để gian tặc nhìn thấy!"

Mấy đệ tử cuống quít giấu các loại bảo vật đi, cảnh giác nhìn thuyền nhỏ của Nam Tử Ngôn.

Hứa Ứng từ trên thuyền nhảy xuống, đặt Sơn Thủy Trượng Thiên Xích ở trước mặt Tử Vi Hậu Chủ.

Tử Vi Hậu Chủ nhìn thấy bảo vật này, lập tức hiểu ý, nói: "Tử Ngôn, lấy đèn của vi sư tới."

Nam Tử Ngôn vội vàng mang Thái Thương Động Chân Lưu Ly Trản tới, Tử Vi Hậu Chủ tế Lưu Ly Trản lên, một luồng ánh đèn chiếu lên Sơn Thủy Trượng Thiên Xích, thiêu rụi dấu ấn mà Trường Sinh Đế vất vả rèn luyện, thiên chuy bách luyện hơn bốn mươi vạn năm qua.

"Đúng là pháp bảo tốt!"

Tử Vi Hậu Chủ thấy Sơn Thủy Trượng Thiên Xích không hề nhận bất kỳ tổn thương gì, lại còn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bóng loáng như mới, nhịn không được mà tán thưởng một tiếng, nói, "Bảo vật này luyện chế khác với kiểu luyện chế pháp bảo Đại La diệu cảnh của thời đại cổ xưa, chẳng lẽ là pháp bảo Chí Tôn?"

Hắn vốn là tồn tại có tu vi Đại La Diệu Cảnh, tu vi đạo hạnh đều đạt đến đỉnh phong cực hạn, có rất ít người có thể vượt qua hắn, bởi vậy cũng lập tức nhìn ra điểm khác biệt của Sơn Thủy Trượng Thiên Xích và pháp bảo của hắn.

Bảo vật này lơ lửng bay lên, trên thước một bên là khắc họa chu thiên, ở giữa khắc họa có ấn ký phù văn kỳ dị, khắc họa khác nhau thì phù văn cũng khác nhau.

Một bên khác thì là Sơn Thủy Đồ, nương theo ánh sáng chiếu ra khác nhau, Sơn Thủy Đồ cũng không ngừng biến hóa, vô cùng vô tận, thần dị vô cùng.

Hứa Ứng nói: "Bảo vật này chính là pháp bảo Chí Tôn, chỉ là không biết là của vị Chí Tôn cảnh nào để lại. Nếu Ai Đế coi trọng vật này, ta có thể trao đổi với ngươi."

Ánh mắt của Hứa Ứng lóe lên, tính toán xong xuôi, muốn đổi lấy Lưu Ly Trản của Hậu Chủ. Nếu chỉ luận uy lực đơn thuần, chỉ sợ Lưu Ly Trản còn cao hơn cả Trượng Thiên Xích, nên y vẫn thích Lưu Ly Trản hơn.

Tử Vi Hậu Chủ lắc đầu nói: "Hứa đạo hữu, bàn tính suýt nữa là văng lên cả mặt ta đây này. Lưu Ly Trản là ta đồ do tế luyện, thu phát tuỳ ý, ta muốn Trượng Thiên Xích này làm gì? Chắn tai ương thay ngươi à? Người sở hữu bảo vật này nhất định cực kỳ cường đại, ngươi đắc tội không nổi mới chạy đến chỗ ta thủ tiêu tang vật. Nếu ta trao đổi với ngươi, người kia sẽ để mắt tới ta chứ gì."

Hứa Ứng bị hắn nhìn thấu, cũng không hề thấy xấu hổ, cười lớn nói: "Bệ hạ thánh minh! Chút tính toán nhỏ nhặt đó của ta căn bản không thể lừa được bệ hạ!"

Tử Vi Hậu Chủ thở dài: "Nếu ta còn tại vị, ngươi dẻo miệng như vậy, đã bị ta chém đầu từ lâu rồi. Trẫm không thích kẻ nịnh thần như ngươi!"

Hứa Ứng cười nói: "Ai Đế đạo huynh..."

Tử Vi Hậu Chủ nguýt y một cái: "Gọi ta là Hậu Chủ! Ngươi muốn cầu cạnh ta, còn dám gọi ta là Ai Đế?"

Hứa Ứng thuận thế đổi giọng, nói: "Hậu Chủ, người chưởng quản bảo vật này là một vị Đại La Kim Tiên, có phong hào là Trường Sinh Đế. Ta nghe nói Sơn Thủy Trượng Thiên Xích là hắn năm đó đoạt tới. Năm đó tổng cộng có hai món pháp bảo Chí Tôn xuất thế, Trượng Thiên Xích là thứ một, món bảo vật còn lại là Quy Đạo Ngọc Bàn. Quy Đạo Ngọc Bàn ta đã từng tiếp xúc qua, phát hiện có thể chủ nhân của ngọc bàn chưa chết. Hoặc nên nói vẫn chưa chết hẳn."

Lúc trước ở trong Quỷ Khư, Hứa Ứng vốn có cơ hội lấy được Quy Đạo Ngọc Bàn, nhưng vì phát hiện chủ nhân Quy Đạo Ngọc Bàn chưa chết, sợ bị liên luỵ, nên Quy Đạo Ngọc Bàn tới tay đã bị y vứt bỏ.