Chương 1342 Có người áo trắng bên bờ sông 2
Hứa Ứng giết Linh Vô Tâm, đoạt được rất nhiều động uyên, bèn chọn ra một cái động uyên cấp Tiên Vương cho hắn, nói: "Động uyên này ngươi cứ dùng tạm, mặc dù không bằng động uyên Doanh Châu của vi sư, nhưng cũng không thể coi thường, bên trong đủ cho ngươi nuôi chừng một vạn Tiên nhân rồi. Ta thấy đạo tràng của ngươi cũng chỉ tới cỡ này thôi."
Tiểu Thiên Tôn không phục, muốn phô bày đạo tràng ra, nói: "Xin sư phụ chỉ dạy."
Quả Chuông nhìn về phía quái hoa Thiên Hà bị mình trấn áp, nói: "Ý của Nhị Cẩu chính là xin sư phụ đánh con."
Quái hoa Thiên Hà bị nó trấn áp đã lâu, tông trái đụng phải, từ đầu đến cuối cũng không thể chạy thoát.
Lần này Hứa Ứng vào Ngũ Trang quan, đã từng nghiên cứu Thiên Tiên đạo tràng ở Ngũ Trang quan, đã là chuyên gia ở phương diện này. Thiên Tiên đạo tràng của Ngũ Trang quan ẩn chứa sáu loại đạo diệu, còn ít hơn đạo tràng của hắn bốn loại.
Tiểu Thiên Tôn tu luyện cũng là sáu loại đạo diệu, dung hợp cùng đạo tràng, nhưng dung hợp không được hoàn mỹ.
Hứa Ứng cũng không khách khí với hắn, phát động Như Ý Đại La đạo tràng, Đại La thập cảnh hiển hiện, đặt ở trên Thiên Tiên đạo tràng của Tiểu Thiên Tôn.
Tiểu Thiên Tôn kêu lên một tiếng đau đớn, đạo tràng không cách nào vận chuyển, mà thập cảnh kia trấn áp xuống, ép tới mức hắn không thể động đậy, xương cốt rung động lách cách, như muốn vỡ vụn ra.
Hứa Ứng nói: "Huyền công của ngươi vận chuyển tới đệ bát chuyển thì sơ hở đã rất rõ ràng. Còn đạo tràng, lại càng không chịu nổi một kích."
"Sư phụ cứu ta!" Tiểu Thiên Tôn chống đỡ không nổi, kêu lên.
Hứa Ứng không vận chuyển Đại La thập cảnh nữa, nói: "Thập cảnh này chính là đạo diệu của ta, ngươi đã lĩnh ngộ ra sáu loại trong đó, còn lại bốn loại, sinh tử, đạo lực, hư không và hỗn nguyên, ngươi tạm thời không cần lĩnh ngộ. Dù có muốn lĩnh ngộ thì ngươi cũng không lĩnh ngộ được."
Tiểu Thiên Tôn không phục, lại tiến vào trạng thái sư phụ dạy con đi, tiếp tục lĩnh ngộ bốn loại đạo diệu kia.
Hứa Ứng muốn nghỉ ngơi mấy ngày ở Hỗn Nguyên cung, bèn mặc kệ hắn, giao Đại La Thiên đạo tràng cho hắn lĩnh ngộ, còn mình thì ở trong Hỗn Nguyên cung tế luyện Sơn Thủy Trượng Thiên Xích.
Sơn Thủy Trượng Thiên Xích chính là pháp bảo Chí Tôn, muốn để lại một tia dấu ấn trên đó đều cực kỳ khó khăn, huống hồ gì là tế luyện đến mức thu phát tùy ý?
Nhưng cũng may Hứa Ứng luyện thành động uyên Thái Nhất, thần thức đã đạt được đạo diệu, vô cùng cường đại, sau nhiều lần lặp đi lặp lại dấu ấn, cuối cùng cũng để lại được ấn ký của mình trên Sơn Thủy Trượng Thiên Xích.
"Chỉ có dấu ấn thôi thì vẫn chưa được!"
Hứa Ứng chợt nhớ tới quá trình lúc mình lấy được Quy Đạo Ngọc Bàn, y ngã vào chỗ sâu nhất trong Quy Đạo Ngọc Bàn, mới nhìn thấy bản nguyên của Quy Đạo Ngọc Bàn, đó là một khối Tạo Hóa chi khí.
"Nếu cùng là pháp bảo Chí Tôn, bên trong Sơn Thủy Trượng Thiên Xích chắc chắn sẽ có thứ tương tự."
Nghĩ tới đây, trong lòng Hứa Ứng khẽ động, tế Sơn Thủy Trượng Thiên Xích lên, thân hình đột nhiên nhảy lên, tiến vào trong mảnh sơn thủy kia.
Không gian bên trong Sơn Thủy Trượng Thiên Xích rộng lớn bao la, Hứa Ứng xuyên qua từ những dãy núi trùng điệp, dưới chân Hứa Ứng là từng dãy núi như lưng rồng lưng cá, còn có sông lớn chảy dài, trên sông có mây mù lượn lờ.
Y từ vùng sơn hà này tiến vào vùng sơn hà tiếp theo, nhưng thấy địa lý nơi đây đã thay đổi, đại mạc cát vàng, gió xoáy lên như cột khói chậm rãi di chuyển trong sa mạc.
Hứa Ứng xuyên qua sa mạc này, đi vào một vùng núi lớn, dòng sông từ đỉnh núi trút xuống như thác nước.
Y xuyên qua từng phiến sơn thủy, tốc độ càng lúc càng nhanh, nhưng mà mỗi cảnh sơn thủy lọt vào tầm mắt của y đều không giống nhau, không hề lặp lại!
"Nếu tế luyện Sơn Thủy Trượng Thiên Xích đến cực hạn, chỉ sợ có thể phủ kín tất cả tinh không của Chư Thiên Vạn Giới, bao phủ toàn bộ Chư Thiên Vạn Giới!"
Hứa Ứng không khỏi sợ hãi thán phục, nếu làm đến một bước kia, đo đạc thiên địa, một thước hạ xuống, vạn giới đều diệt!
Pháp bảo như thế mới có thể xứng với hai chữ Chí Tôn!
"Nhưng mình phải làm sao mới tìm được bản nguyên của bảo vật này đây?"
Y tiếp tục bay tới phía trước, thầm nghĩ, "Ta tế luyện bảo vật này, cũng giống như Đông Vương tế luyện Quy Đạo Ngọc Bàn vậy, cũng chỉ là vẻ ngoài hời hợt. Nói vậy, uy lực mà Sơn Thủy Trượng Thiên Xích có thể phát huy cũng chỉ là sơ sơ mà thôi, không đạt được trình độ phủ kín Chư Thiên Vạn Giới."
Y xuyên qua không biết bao nhiêu phiến sơn thủy, sơn thủy bên trong Trượng Thiên Xích vô cùng vô tận, không biết qua bao lâu, rốt cục Hứa Ứng cũng mất hết kiên nhẫn, bắt đầu trở về.