← Quay lại trang sách

Chương 1343 Có người áo trắng bên bờ sông 3

Trong nháy mắt y xoay người, dư quang đột nhiên nhìn thấy sơn thủy sau lưng cũng biến hóa theo cái xoay người của mình.

Y như loáng thoáng nhìn thấy một con sông lớn sóng cả mãnh liệt, bên kia sông có một vị giai nhân áo trắng.

Hứa Ứng vội vàng quay đầu nhìn ra sau lưng, sơn thủy trước mặt vẫn vô cùng vô tận, không nhìn thấy điểm, sông lớn chảy dài nhưng không có giai nhân đứng nơi bờ sông nữa.

Y chậm rãi quay đầu lại, để ý tới dư quang nơi khóe mắt, lúc này lại nhìn thấy con sông lớn kia và nữ tử áo trắng ở đối diện. Tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng nữ tử kia dung nhan tuyệt thế, phong thái tuyệt đại, vẫn quấy nhiễu đạo tâm của Hứa Ứng, để trong lòng y bắt đầu dậy sóng.

"Chuyện gì thế này?"

Hứa Ứng vô cùng kinh ngạc, sau đó lấy lại bình tĩnh, suy tư nói, "Nguyên nhân xuất hiện tình huống này hẳn là do ta, Trượng Thiên Xích và nữ tử bên mép nước kia ở những thời không khác nhau."

Ánh mắt của y lóe lên, loại tình hình này cùng loại với quay đầu nhìn cố hương của Vọng Hương Đài, đó là thời không bị uốn cong, cùng loại với âm Dương hai giới chồng lên nhau, là trùng điệp về mặt không gian.

"Để đối phó với loại tình huống này, chỉ có một cách thôi!"

Hứa Ứng đưa lưng về phía con sông và nữ tử ở bờ bên kia, đột nhiên tâm niệm vừa động, Thái Nhất Thần Kiều bay ra, bắt ngang con sông, kết nối hai thời không!

Hai bên bờ Thần Kiều, Thiên Địa Huyền Hoàng, vô số sơn hà nhao nhao chảy về phía dưới cầu, sơn hà lưu động, giống như dòng nước, hóa thành huyền hoàng nhị khí dưới chân cầu!

Hứa Ứng quay người, vô số sơn hà bên trong Sơn Hà Trượng Thiên Xích lúc này đã hóa thành huyền hoàng nhị khí, tạo thành một dòng sông huyền hoàng cuồn cuộn chảy, không ngừng tuôn trào dưới cầu!

Sông này bao la hùng vĩ, phía dưới nước sông ầm ầm lưu chuyển, đinh tai nhức óc, bọt nước bay lên từ dưới sông hóa thành từng mảnh từng mảnh sơn thủy trên không trung, đợi đến lúc rơi xuống lại biến thành nước sông cuồn cuộn.

Hứa Ứng leo lên tòa Thái Nhất Thần Kiều này, cảm xúc bành trướng, rốt cục y cũng tìm được bản nguyên của Sơn Thủy Trượng Thiên Xích!

Con sông cuồn cuộn do huyền hoàng nhị khí hình thành này chính là bản nguyên của Sơn Thủy Trượng Thiên Xích, vô số sơn thủy kia đều là do con sông huyền hoàng hóa thành!

"Có điều, nữ tử bên kia sông là sao đây?"

Hứa Ứng nhìn về phía bên kia bờ sông, bên kia lại không có bất kỳ người nào.

Hứa Ứng cảm thấy buồn bực, thu hồi ánh mắt, tập trung tế luyện con sông huyền hoàng này. Bên trong Đại La thập cảnh bên của y có huyền hoàng nhị khí, lĩnh ngộ của y đối với Huyền Hoàng chi đạo cũng đạt tới mức độ cực kỳ cao thâm.

Lần này luyện hóa trường hà dễ dàng hơn dự đoán của y rất nhiều, hồi lâu sau, Hứa Ứng đã có chút thu hoạch, cảm thấy khó mà tiến thêm một bước, lúc này mới đứng dậy, đi về phía dưới cầu.

Khoảnh khắc y xoay người, lại mơ hồ nhìn thấy nữ tử áo trắng ở bờ bên kia, mờ mờ ảo ảo, ở bên mép nước, giống như đang đợi người ở bờ bên kia về, lại giống như đang nhìn về nơi xa.

Hứa Ứng quay đầu lại, cảnh tượng vừa nhìn thấy lại biến mất vô tung.

"Kỳ lạ...•.."

Hứa Ứng đi xuống Thần Kiều, Thái Nhất Thần Kiều tán đi, chỉ thấy con sông do huyền hoàng nhị khí tạo thành kia bất chợt hóa thành vô số non nước, nhao nhao bay lên, biến mất ở sâu bên trong thời không.

Hứa Ứng đang muốn rời đi, đột nhiên trong đầu có linh quang chợt lóe lên, xoay người lại, thất thanh nói: "Ta hiểu rồi! Nơi này có ba tầng thời không! Thái Nhất Thần Kiều của ta vừa rồi chỉ mới bắt tới tầng thời không thứ hai mà thôi!"

Y lại tế Thái Nhất Thần Kiều lên, vô số núi non chảy đến, hóa thành một con sông huyền hoàng, Thần Kiều bắt ngang bên trên dòng sông.

Hứa Ứng phi thân lên, rơi vào trên thần kiều, lại tế thêm một luồng Thần Kiều ra!

Thái Nhất Thần Kiều là thần thông y lĩnh ngộ ra sau khi lĩnh ngộ Hoàng Đình Kinh, Thượng Thanh Đại Động Chân Kinh, chỉ là môn thần thông này cần kết nối Thái Cực và Vô Cực, hình thành cây cầu ở giữa Thái Cực Vô Cực, muốn vận dụng môn thần thông này cần dùng tới lượng pháp lực khổng lồ!

Hứa Ứng đứng trên đạo Thái Nhất Thần Kiều thứ nhất, phát động đạo Thái Nhất Thần Kiều thứ hai, cho dù hắn điều động chín đại pháp bảo cũng khó mà chống đỡ được.

Đạo Thần Kiều này bay ra, Hứa Ứng nhìn về đầu cầu bên kia, quả nhiên lại nhìn thấy một con sông lớn, Thái Nhất Thần Kiều bắt ngang trường hà, Thần Kiều bị gió mạnh quét tới, như ẩn như hiện.

Mà bên kia sông bờ, có một vị người áo trắng đứng bên mép nước.

Hứa Ứng lớn tiếng nói: "Vị cô nương kia, có nhìn thấy cầu của ta không? Ta giúp cô qua đây!"