← Quay lại trang sách

Chương 1368 Chí Tôn? Ngươi cũng xứng 4

Khóe miệng của hắn còn vương vết máu, cười nói: "Mặc dù ta khinh thường cách làm người của La lão quái, nhưng dù sao hắn cũng phái các ngươi tới cứu ta, ta không thể ăn thịt hết các ngươi được, nếu không La lão quái lại oán trách ta ỷ lớn hiếp nhỏ. Các ngươi đi ra ngoài không có mang theo động uyên à?"

Đám người Chung Nghi Đế Quân, Trần Triều Sinh đều lắc đầu.

Lần này bọn họ hạ giới vốn là hành sự bí mật, mang theo động uyên hạ giới thì mục tiêu sẽ quá lớn, Tiên Đình mà nghi vấn sẽ không tiện bàn giao. Huống chi Chung Nghi Đế Quân vốn là một chức quan nhàn tản, không có thực quyền, nếu vì vậy mà bị tước đoạt phong hào Đế Quân thì lại được không bù mất.

Vi Tự thất vọng nói: "La lão quái vẫn nhỏ mọn như vậy. Xem ra ta không thể làm gì khác hơn là thôn phệ thêm một chút thánh địa ở Tổ Đình để khôi phục thực lực."

Hắn để lộ bộ mặt hung ác, đột nhiên trong lòng hắn có cảm giác, nhìn về phía nơi xa, hai mắt không khỏi tỏa sáng, cười nói: "Lại có người đưa tới cửa! Tòa động uyên này không tệ!"

Trần Triều Sinh, Chung Nghi Đế Quân xa xa nhìn lại, chỉ thấy tòa động uyên kia tỏa sáng vô cùng, không gian bên trong động uyên chừng mười vạn dặm, có nhiều ngọc sơn, tiên thảo, tiên dược.

Chung Nghi Đế Quân nhận ra, nói: "Tòa này động uyên tên là Doanh Châu, là thập đại động uyên Địa Tiên giới năm đó, do thánh địa Doanh Châu của Địa Tiên giới luyện chế mà thành, vốn là một bộ phận của Địa Tiên giới. Động uyên này có thể giúp người tu thành Thiên Quân. Nhưng ta nghe nói động uyên này bị người đánh vỡ, chia ra làm ba, hiện nay đã rơi xuống thành động uyên Tiên Quân, bị phản tặc Hứa Ứng đánh cắp."

Trần Triều Sinh nói: "Lúc chúng ta gặp phản tặc Hứa Ứng trong huyệt mộ của Nhị Lang Chân Quân, trên đỉnh đầu của hắn đúng là có một cái động uyên như thế."

Vi Tự liếm vết máu bên môi, cười hắc hắc nói: "Ta lấy được động uyên này thì không cần ăn các ngươi, nuốt động uyên này xong, ta sẽ có thể khôi phục bảy tám phần thực lực."

Chung Nghi Đế Quân rùng mình một cái, thầm nghĩ: "Lão ma đầu này mới vừa nói không ăn chúng ta, không ngờ trong lòng vẫn muốn ăn chúng ta!"

Vi Tự không có lý niệm đạo đức, không hề để ý chuyện ăn người, nếu hắn lần lượt thôn phệ từng thánh địa, cố nhiên có thể khôi phục đến đỉnh phong, nhưng quá mất thời gian, không bằng trực tiếp nuốt luôn đám cao thủ như Chung Nghi Đế Quân cho tiện.

Thôn phệ những người khác khôi phục tu vi, mặc dù hắn không thích làm cho lắm, nhưng cũng không phải chưa từng làm.

Chó mực lần theo phương hướng Vi Tự bay đi, Hứa Ứng, Tiểu Thiên Tôn và Quả Chuông vội vàng đuổi theo, Quả Chuông kêu lên: "Cẩu gia xin dừng bước, thực lực của đối phương quá mạnh, phải bàn bạc kỹ hơn đã!"

Chó mực bay thẳng theo hướng Vi Tự, kêu lên: "Đây là nhiệm vụ Nhị gia giao cho ta! Trước khi lâm chung Nhị gia bảo ta trấn thủ tiên mộ, nếu để tên kia chạy trốn, sau khi ta chết làm sao còn mặt mũi nào ăn nói với Nhị gia?"

Hứa Ứng khẽ nhíu mày, nhìn về phía vòng xoáy thiên địa nguyên khí kinh thiên động địa phía trước, vòng xoáy nguyên khí quy mô lớn như thế, trước đây y chưa từng gặp bao giờ!

Thực lực của Vi Tự này đúng là không thể coi thường, thoát khốn xong thì lập tức đi vào Tổ Đình hấp thu thiên địa nguyên khí, để cho tu vi thực lực của mình khôi phục, tâm tính vô cùng ổn định.

Thanh âm của Thần Bà từ bên trong Doanh Châu truyền đến, nói: "Tiên Chủ, đừng đi tới phía trướ đi, người kia đã ở biên giới Chí Tôn cảnh, càng đi về phía trước, cát hung khó mà tính ra được!"

"Cát hung khó mà tính ra được?"

Hứa Ứng không khỏi nghiêm nghị, ý của Thần Bà là cô đã không cách nào tính ra ý định của người nọ, không cách nào suy tính thần thông của người kia.

Tính không ra, chính là một trong những đặc thù của tồn tại Chí Tôn cảnh!

Tu vi cảnh giới của Vi Tự từng bị Nhị Lang Chân Quân trấn áp thật sự đến trình độ này ư?

Thần Bà nói: "Người này đạo hạnh cực cao, chỉ sợ còn trên cả Đế Quân, Thiên Tôn, nếu ta tính toán hắn, chắc chắn sẽ bị hắn phát hiện, truy ngược lại giết ta. Tiên Chủ, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp!

Hứa Ứng do dự một chút, thả chậm tốc độ.

Đúng lúc này, một đống xương trắng ánh vào tầm mắt của y, đó là một thôn trấn, khắp nơi đều là xương trắng âm u, hoặc đứng hoặc nằm, giống như mọi người trong nháy mắt chết đi, không kịp có bất kỳ phản ứng nào thì máu thịt đã hoàn toàn không có.

Hứa Ứng nhìn về phía trước, phía trước lại có càng nhiều xương trắng hơn, trong đồng ruộng, dưới bóng cây, bên trong thành quách. Khắp nơi hoàn toàn tĩnh mịch, không có bất kỳ sinh cơ gì.

"Đây là Chí Tôn Tiên Đạo?"