← Quay lại trang sách

Chương 1367 Chí Tôn? Ngươi cũng xứng 3

Nhưng sau một khắc, thiên địa xoay tròn, toàn bộ thánh địa vặn vẹo, ngay cả sơn nhạc xung quanh cũng bị cuộn lên, hóa thành một cái động uyên có phương viên trăm ngàn dặm, lơ lửng trên đỉnh đầu Vi Tự.

Tất cả Tiên Linh chi khí trong động uyên này như bị gió lốc quét ngang, kéo thành cột khói màu trắng chảy ra từ bên trong động uyên, chảy vào trong cơ thể Vi Tự!

Không chỉ như vậy, một thân tinh khí của tất cả đệ tử trong tông môn xây ở nơi đây nhanh chóng xói mòn, chỉ chớp mắt đã gầy như que củi, Kim Đan tan ra, nguyên thần khô héo, chỉ một lát ngắn ngủi đã hồn phi phách tán!

Trong thánh địa còn có mấy vị tiên gia, đều là Tiên nhân vừa thăng cấp của Tổ Đình, làm tông môn tông chủ hoặc là trưởng lão, thực lực không hề tầm thường.

Nhưng đối mặt với tồn tại nửa người bước vào Chí Tôn cảnh, bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì một lát, Tiên Vực đã mục nát, nguyên thần tan rã, thân tử đạo tiêu!

Về phần trăm ngàn dặm giang sơn bên trong động uyên, sông hồ bốc hơi, cỏ cây khô héo, tiên dược linh dược gì đó, trong nháy mắt tất cả linh lực đều bị diệt hết, hóa thành đất khô!

Những người sinh sống trong đó, cũng hóa thành từng bộ xương trắng.

Vi Tự ép sạch linh khí và nguyên khí của vùng thiên địa này, sau đó trầm tĩnh lại, động uyên vừa mới hình thành giãn ra. Chỉ thấy mảnh thánh địa kia tựa khăn mặt bị vắt khô, một chút sinh cơ cũng không có, chỉ còn lại có từng chồng xương trắng.

Đám người Trần Triều Sinh, Chung Nghi Đế Quân đuổi tới nơi này, thấy vậy thì trong lòng vô cùng sợ hãi: "Nghe nói năm đó Vi Tự nhận được mệnh lệnh đi tới Tổ Đình, muốn nhổ cỏ tận gốc tất cả dư nghiệt Tổ Đình, một tên cũng không chừa lại. Người này quả nhiên tâm ngoan thủ lạt, chẳng trách sẽ bị cắt cử chấp hành nhiệm vụ cỡ này!"

Vi Tự bị lò bát quái luyện đan luyện mấy chục vạn năm, một thân tu vi cơ hồ bị luyện đến mức dầu hết đèn tắt, lần này thoát khốn, đương nhiên muốn hấp thu thiên địa linh khí, bổ sung tu vi hao tổn bao nhiêu năm nay trước.

Vừa rồi hấp thu tòa thánh địa kia, tu vi của hắn đã khôi phục một chút, khí thế càng thêm kinh người, mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt.

Trần Triều Sinh phi thân bay đến, xa xa kêu lên: "Vi tiền bối, gia sư là La Thánh Nhân trên cửu thiên, xin mời các hạ dừng bước!"

"Hóa ra là đệ tử của La lão quái, không ngờ mấy trăm ngàn năm không gặp, hắn đã được tôn là Thánh Nhân rồi!"

Vi Tự cười lạnh nói, "Ta bị nhốt trong Vô Lượng Hỏa Hải gần sáu mươi vạn năm, La lão quái một mực không đi cứu ta. Hiện tại cứu ta ra, có thể thấy được là muốn lợi dụng ta."

Trần Triều Sinh dừng lại, khom người nói: "Trước khi đệ tử đến, gia sư có dặn dò đệ tử, nói những năm này sở dĩ chậm chạp không cứu Vi huynh là bởi vì kiếp số của tiền bối chưa đầy. Cho tới nay, kiếp số của tiền bối mới xem như viên mãn."

Vi Tự cười lớn, gương mặt nghiêm nghị: "Nói gì mà chẳng được. Lúc trước không cứu ta, chẳng qua là không muốn trao cho ta quyền lực địa vị mà năm đó bọn họ đã hứa sẽ cho ta, hiện tại cứu ta, chỉ là muốn ta liều mạng cho hắn mà thôi!"

Ánh mắt của hắn như điện, quét tới chỗ đám người Trần Triều Sinh, Chung Nghi Đế Quân, không giống như đang nhìn người, mà giống như đang nhìn thấy thức ăn béo ngậy thơm ngon!

Đám người Chung Nghi Đế Quân bị hắn nhìn như thế, trong lòng cũng có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy: "Hắn muốn ăn ta!"

Bọn họ vừa mới nghĩ đến đây, đột nhiên thân hình Vi Tự biến mất, sau một khắc đã xuất hiện sau lưng một tôn Tiên Quân, giương tay vồ một cái, đã khóa kín toàn bộ biến hóa của Tiên Quân kia, nắm hắn trong tay.

Hắn thân thể cao lớn, tứ chi cường tráng không gì sánh được, toàn thân cuồn cuộn cơ bắp, cho dù là trên cổ cũng đều là cơ bắp nhô ra, cực kỳ khác với thường nhân, vậy mà há miệng nuốt chửng Tiên Quân kia!

Đám người Chung Nghi Đế Quân, Trần Triều Sinh đều vô cùng kinh ngạc, tự mình lui lại, tế pháp bảo lên, chuẩn bị trận địa sẵn sàng chờ đón quân địch.

Vi Tự nuốt tôn Tiên Quân kia, phát động công pháp, kéo hết Tiên Linh chi khí trong nguyên thần và thân thể của Tiên Quân kia ra.

Sau một lúc lâu, Vi Tự há miệng phun ra một cái xương đầu, cười nói: "Thứ này không tiện tiêu hóa."

Chung Nghi Đế Quân, Trần Triều Sinh nhìn thấy nụ cười của hắn, chỉ cảm thấy kinh tâm động phách, toàn thân run lẩy bẩy.

Vi Tự nho nhã nói: "Các ngươi không cần phải sợ, ta ngày thường không ăn thịt người, chỉ là bị nhốt gần sáu mươi vạn năm, không được ăn mặn nên hơi thèm, lại cần lượng lớn thiên địa linh khí để khôi phục thể năng, nên mới ăn thịt người nếm thử hương vị thôi."