Chương 1392 Nguyên Thú ngũ quân tử 3
Vi Tự nhìn về phía Hứa Ứng, hung quang trong mắt bắn ra bốn phía, nhưng không hề động thủ.
Hứa Ứng nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi hắn, cũng không khiêu khích hắn, lòng thầm nghĩ: "Lúc Vi Tự mới từ tiên mộ đi ra, tu vi thực lực chỉ khôi phục chừng một thành, hiện tại hẳn là khôi phục bốn năm thành rồi chứ nhỉ?"
Tu vi của Vi Tự khôi phục hai thành là có thể đánh vỡ Vô Lậu Kim Thân của y, Vô Lậu Kim Thân tuyệt đối không cách nào hóa giải lực lượng cuồng bạo kia của hắn được.
Vi Tự khôi phục ba thành tu vi, chỉ sợ tất cả mọi người ở đây đồng thời phát động Sơn Thủy Trượng Thiên Xích cũng không thể đả thương được hắn!
Khôi phục bốn thành, nếu hắn muốn giết người, trong số mọi người ở đây không ai có thể chạy thoát!
Nếu hắn khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, e là chỉ có Đế Quân, Thiên Tôn đã được dùng Nhân Sâm Đạo Quả mới có thể địch nổi, Đông Vương e là cũng không bì nổi, về phần Nguyên Quân, Hứa Ứng đoán cho dù Nguyên Quân đã dùng Nhân Sâm Đạo Quả cũng không phải đối thủ của Vi Tự.
"Hiếm khi Nguyên Thú Ngũ quân tử chúng ta gặp mặt ở chỗ này."
Hứa Ứng khách khí nói: "Bốn vị đồng đạo, tìm một cơ hội tụ họp một chút chứ?"
"Ta cũng đang có ý này." Ánh mắt chủ nhân Nê Hoàn cung Hình Đạo Viễn lóe sáng, nói khẽ.
Nhạn Không Thành cười nói: "Nguyên Thú Ngũ quân tử đã lâu không tụ họp, đúng là nên dành thời gian trao đổi một chút."
"Dành thời gian đi."
Chu Thiên Tử sắc mặt lạnh nhạt, lãnh đạm nói: "Nhưng hiện tại không rảnh."
Tổ Long Triệu Chính càng lãnh đạm hơn, nói: "Hiện tại không được."
Hứa Ứng mỉm cười, lơ đễnh nói: "Vậy có rảnh thì lại tụ họp sau vậy."
Bọn họ nhìn nhau một cái, sau đó đều đi về phía Long Đình, khoảng cách không xa không gần.
Nhạn Không Thành cố gắng tới gần Hứa Ứng, Trần Triều Sinh vội vàng kéo hắn lại, hạ giọng quát nói: "Ngươi không muốn sống nữa à? Họ Hứa kia lắm mưu nhiều kế, giết người không ghê tay, là người đứng đầu trên bảng truy nã Tiên giới, xú danh vang xa! Ngươi tới gần hắn, cẩn thận hắn đánh chết ngươi bây giờ! Hắn giết người không chớp mắt đâu!"
Nhạn Không Thành nói: "Bọn ta là Nguyên Thú Ngũ quân tử, Hứa huynh sẽ không hại ta."
Trần Triều Sinh nói: "Hắn có nhiều kẻ thù, Tiên giới phàm là người có danh tiếng đều có thù với hắn. Nếu bị người khác nhìn thấy ngươi thân thiết với hắn, những người này khó mà giết được hắn, nhưng giết chết ngươi thì dễ dàng lắm đấy."
Lúc này Nhạn Không Thành mới chịu thôi.
Bọn họ xuyên qua Long Uyên sâu hun hút, cuối cùng cũng đi vào Long Đình, đứng mũi chịu sào ở phía trước chính là một dãy núi khổng lồ, ngăn cản tầm mắt của bọn họ.
Đám người bay lên trên, núi cao vời vợi, trong núi có nhiều chỗ tối đen, trong bóng tối là sơn cốc, hung khí và long khí nồng đậm không gì sánh được, bọn họ vội vàng cách xa một chút, miễn cho bị những long khí và hung khí này gây thương tích.
Hung khí trong những thung lũng này còn hung hãn gấp trăm lần khi nãy, người bình thường tới gần một chút thôi, chỉ sợ cũng sẽ gặp bất trắc.
Người đi vào từ những khe nứt khác không xuất hiện ở quanh đây, hẳn là những Long Uyên khác nhau sẽ tiến vào vị trí khác nhau của Long Đình.
Sau một lúc lâu, mọi người đi tới đỉnh núi, chỉ thấy trên núi mọc ra hai ngọn núi thẳng tắp khác, chúng đột ngột mọc lên từ mặt đất, cao tới mấy ngàn trượng.
Ngọn núi kia có hình trụ tròn, lên phía trên lại bắt đầu chia xiên, giống như sừng rồng.
Đám người Hứa Ứng, Chu Thiên Tử nhìn đến đây, trong lòng máy động: "Hình dạng của ngọn núi này…"
Bọn họ đều có chung suy nghĩ, càng bay càng cao, nhìn xuống dưới, ngọn núi này lập tức hiện ra trước mắt. Chỉ thấy từng dãy núi non nối liền, liên miên chập trùng, cao thấp không đều. Còn có ngọn núi phân ra thành nhiều nhánh, đến cuối cùng chia làm năm ngọn núi lớn ụp xuống đất.
Dãy núi này có nhiều chỗ bởi vì Long Hưng, Nguyên Thú lưỡng giới va chạm mà đổ sụp, lộ ra kết cấu bên trong với một màu trắng bệch, giống như hài cốt Thần Long!
Đám người nhìn lại nơi xa, nhưng chỉ thấy giữa thiên địa mênh mông là từng ngọn núi lớn tương tự, núi non ở khắp nơi!
"Đây là cao thủ Long tộc khi gặp phải đại kiếp lúc đã hốt hoảng bỏ chạy, chạy trốn tới nơi này thì kiệt sức, bỏ mạng ở nơi đây!"
Vi Tự vẻ mặt hung ác, đột nhiên sau lưng hiện ra nguyên thần to lớn, vươn tay chộp tới phía dưới, quát: "Tuyệt thế hung khí này cũng là bảo khí, có thể để cho ta dùng tới!"
Chỉ nghe từng tiếng nổ ầm ầm vang lên không dứt, nguyên thần Vi Tự vồ xuống, chế trụ đầu rồng của long mạch, vậy mà nhấc cả dãy núi dài đến vạn dặm này lên!
Hắn dùng sức vẩy mạnh một cái, chỉ thấy dãy núi nhao nhao sụp đổ, vô số cự thạch vỡ nát tan tành, từ không trung rơi xuống, thanh thế kinh thiên động địa. Đợi cho núi đá hoàn toàn tan rã, để lộ ra một bộ hài cốt Thần Long vô cùng to lớn, khắp người phát ra ngân quang, vừa nhìn đã thấy thần thánh bất phàm.