Chương 1401 Triệu hoán của Viễn Tổ 1
Hắn kiến thức uyên bác, lập tức nói: "Các vị cẩn thận! Đây là Long Sát chi khí, không thể nhiễm được, nếu không thì sẽ ma hóa long hóa, trở thành con quái vật đần độn, không có bất kỳ ý thức nào!"
Chúng tiên nghiêm nghị, lập tức vây quanh bên cạnh bảo vệ Tiêu Đế Quân. Đột nhiên, chỉ nghe bên trong Long Sát chi khí kia truyền đến tiếng cười vô cùng đáng sợ: "Khà khà, nguồn lực lượng này... đúng là quá cường đại!"
Chúng tiên biến sắc, một vị run giọng nói: "Chẳng lẽ trong Long Đình còn vị Long Tiên thời đại Thái Cổ nào còn sống tới giờ ư?"
Tiêu Đế Quân cũng biến sắc, lắc đầu nói: "Tuyệt đối không thể..."
Hắn vừa dứt lời, trong đám mây dầy đặc kia có Long Sát trùng kích, giống như ngàn vạn Ma Long gào thét, tiếng rống chất chồng lên nhau: "Mạnh quá! Còn sướng hơn bị Thiên Quân đánh nữa!"
Tiêu Đế Quân trong lòng máy động: "Chẳng lẽ thật sự có Long Tiên Thái Cổ còn sống ư?"
Nhưng đúng vào lúc này, đám mây dầy đặc Long Sát kia nhanh chóng co lại, màu cũng trở nên nhạt hơn, thanh âm kia lại vang lên: "Chờ đã, sắp không chịu đựng nổi... Xong, Kim Thân không chống nổi rồi!"
Chúng tiên nhìn lại, loáng thoáng nhìn thấy bên trong đám mây dầy đặc Long Sát có một thân ảnh cao gầy, dữ tợn vặn vẹo, kích cỡ càng ngày càng cao, cánh tay cũng đang kéo dài dài ra, bỗng nhiên năm ngón tay biến thành vuốt rồng, mặt mũi cũng biến thành mặt rồng, miệng hẹp dài, tràn đầy răng nanh nhọn hoắc!
Trên đầu của quái vật đầu rồng kia lại mọc ra hai cái sừng rồng.
Tiếp theo là hai tiếng xoẹt xoẹt, hai chân của thân ảnh kia hóa thành vuốt rồng, đâm thủng đôi giày đang mang.
"Đừng có mọc đuôi, đừng có mọc đuôi..." Chúng tiên nghe thấy thanh âm tà ác cứ lặp đi lặp lại, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
"Đế Quân, chúng ta có nên đi tiếp hay không?" Một vị Tiên nhân nhìn thân ảnh vặn vẹo trong Long Sát kia, run giọng nói.
Những Tiên nhân khác nhìn thấy quái nhân kia dần dần mọc ra cái đuôi thì lập tức nghiêm nghị, rối rít nói: "Tiêu Đế Quân, thứ này nhất định không phải thứ tốt lành gì, chúng ta mau rời đi thì hơn!"
Tiêu Đế Quân không khỏi nghiêm nghị, hạ giọng quát: "Chúng ta đi!"
Hắn vừa nói xong, chỉ thấy Long Sát kia hơi phồng lên rồi xẹp xuống, bị quái vật đầu rồng thu vào trong cơ thể.
Tiêu Đế Quân hãi hùng khiếp vía, vội vàng xoay người nhanh chóng rời đi, Long Sát này không thể coi thường, ngay cả Thiên Quân như hắn cũng không dám hút vào trong cơ thể luyện hóa, quái vật bên trong Long Sát tất nhiên vô cùng lợi hại và đáng sợ rồi!
Hắn là Đế Quân phụ trách âm luật trên Tiên Đình, Tiên Đế Chí Tôn và Đại La Tiên nhân chiêu đãi quý khách, muốn nghe đàn hát thì sẽ do hắn phụ trách bố trí. Hắn cũng không có thực quyền, xếp hàng dưới Đế Quân Chu Võ, tự biết đối mặt với Long Tiên còn sống sót từ thời Thái Cổ thế này, chỉ sợ bản thân mình sẽ dữ nhiều lành ít!
Trong lúc sốt ruột, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Long Sát đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một quái nhân đầu rồng thân người cao lớn đứng ở nơi đó, quần áo trên người lại khá quen mắt.
"Khà khà!"
Quái nhân đầu rồng kia vểnh đuôi rồng lên, cười nói, "Không biết tại sao, sau khi mọc đuôi ra, ta lại cảm thấy mọc ra thêm một cái đuôi cũng là chuyện đương nhiên... Chờ đã, ta cảm nhận được huyết mạch triệu hồi đến từ Viễn Tổ... Không đúng, sao ta lại cảm nhận được Viễn Tổ triệu hồi chứ? Mặc kệ nó!"
"Hô —— "
Quái nhân đầu rồng kia nhảy lên, sấm gió nổi lên, khóe mắt Tiêu Đế Quân co giật, chỉ thấy quái nhân đầu rồng kia khống chế phong lôi cuồn cuộn mà đến, chạy về phía nhóm người bọn họ.
"Khà khà, nơi này có nhân loại, ăn vài người nếm thử món mới vậy, ta chưa từng ăn thịt người bao giờ... Đợi đã, không phải ta là con người sao? Mặc kệ nó!"
Quái nhân đầu rồng đập xuống, Tiêu Đế Quân lập tức cảm thấy ác phong đập vào mặt, cảm giác áp bách vô cùng cường đại, đúng là kình địch mình chưa gặp phải bao giờ, cho dù là Hứa Ứng cũng không thể mang tới cho mình cảm giác áp bách cường hoành như quái nhân đầu rồng này!
Nhất là Long Sát chi khí truyền đến từ trong cơ thể ác nhân này, thậm chí còn khiến khí huyết trong cơ thể hắn rục rịch, lại có xu thế bị đồng hóa!
Tiêu Đế Quân quát to một tiếng, quanh thân có vô số nhạc khí bay múa, đủ loại đàn trống chiêng to to nhỏ nhỏ, vuông tròn đủ loại, quay quanh hắn bay múa đầy trời, tấu lên một tòa tiên âm đạo tràng.
Trong đạo tràng, đại đạo là nhạc, tấu vang một bài chương nhạc phi phàm.
Từ trong những nhạc khí kia có từng âm phù sáng rực bay ra, hóa thành đạo liên, nhảy nhót trên không trung, đan xen vào nhau, hình thành một gốc hoa chương đạo thụ, âm luật nhập đạo, nhạc lý tức là đạo lý, khiến cho người ta như mở rộng tầm mắt.