Chương 1402 Triệu hoán của Viễn Tổ 2
Luận trình độ âm luật, Tiêu Đế Quân hoàn toàn xứng đáng là nghệ quan thiên hạ, không ai sánh bằng!
Nhưng sau một khắc, đạo tràng của Tiêu Đế Quân đã bị quái nhân đầu rồng kia đánh tan, ngàn vạn âm luật đánh vào trên người quái nhân đầu rồng, lại bị vảy rồng ngăn lại. Những công kích từ đạo thụ của Tiêu Đế Quân cũng chỉ có thể khiến thân hình của quái nhân đầu rồng kia lắc lư mà thôi.
Quái nhân đầu rồng kia không tránh không tránh bất kỳ đòn tấn công nào của Tiêu Đế Quân, gồng mình tiếp nhận, vọt tới trước mặt hắn, vuốt rồng đánh xuống!
"Ầm!"
Toàn bộ đạo tràng tiên âm của Tiêu Đế Quân cũng rung chuyển, bay ngược ra sau, giống như toàn bộ không gian bị cắt ra, bay về phúa sau.
Da mặt của Tiêu Đế Quân run rẩy dữ dội, tạo thành nếp nhăn, dồn hết tất cả lực lượng, hai tay giơ lên, tụ tập thần thông cường đại nhất của mình để nghênh đón một kích này!
Vô số nhạc khí âm luật trước mặt và sau lưng hắn đều bắn ra, cung thương giác trưng vũ, ngũ âm thập nhị luật, hội tụ thành một dòng xoáy âm luật đạo luật!
Ngay sau đó, hết thảy âm luật đạo luật đều vỡ nát, Tiêu Đế Quân kêu lên một tiếng đau đớn. Xương, thịt, gân, đều vỡ nát, bay ngược ra sau.
Quái nhân đầu rồng kia có tốc độ cực nhanh, vậy mà đuổi kịp hắn, vươn tay chế trụ đầu của hắn, xách hắn lên cao, tiếp theo lại há cái miệng to như chậu máu của mình ra, lại muốn nhét hắn nhét vào trong miệng mình!
"Mệnh ta xem như xong rồi!" Tiêu Đế Quân tuyệt vọng.
Nhưng đúng vào lúc này, quái nhân đầu rồng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, vứt Tiêu Đế Quân xuống rồi gào thét chạy đi, chỉ nghe thanh âm của quái nhân đầu rồng kia truyền đến từ đằng xa: "Ta bị sao thế này? Sao ta có thể ăn hắn được? Lẽ ra ta nên chờ đến khi hắn lấy được bảo vật Long Đình, sau đó cướp đi bảo vật từ trong tay hắn rồi mới ăn thịt hắn mới đúng chứ!"
Tiêu Đế Quân rơi xuống đất, vẫn chưa hết sợ hãi, chỉ thấy quái nhân đầu rồng kia nhanh chóng rời đi.
Mà trong động uyên Doanh Châu, mấy người Thần bà, Cô Xạ tiên tử cũng hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời, các Bồng Lai Tiên nhân đều nghị luận ầm ĩ.
"Không sao."
Thần bà đưa tay ra, ngăn không để chư tiên Bồng Lai nghị luận nữa, nói: "Ta vừa mới tính một quẻ, Hứa Tiên Chủ chỉ là bị long khí và hung khí mê hoặc tâm khiếu, lát nữa luyện hóa long khí xong là tốt rồi. Chuyến này chúng ta sẽ gặp dữ hóa lành, đại cát đại lợi!"
Lúc này đám người mới yên tâm.
Thần bà lại âm thầm lo lắng, Hứa Ứng đạo hạnh cực cao, đã đến trình độ cô khó mà tính toán được. Cô tính toán đám người Đế Quân, Thiên Tôn bình thường đều tính không chuẩn, mười lần có sáu bảy lần sai lầm, nhưng tính toán Hứa Ứng cũng vậy, mười lần đã có bốn năm lần sai lầm.
Vừa rồi cô cũng không tính ra chuyến này cát hung ra sao, chỉ an ủi mọi người, đừng để bản thân tự loạn trận cước mà thôi.
"Không biết trạng thái của Tiên Chủ thế nào nữa? Nếu như Vô Lậu Kim Thân có thể luyện hóa long khí hung khí, Tiên Chủ còn có thể khôi phục như bình thường, nhưng nếu không cách nào luyện hóa long khí hung khí thì......"
Cô vừa mới nghĩ đến nơi đây, đã thấy Hứa Ứng hóa thành quái nhân đầu rồng vừa phát động Kim Thân, luyện hóa long khí hung khí, vừa tiếp tục hấp thu long khí hung khí từ bốn phía.
Thần bà mặt đen như than: "Thế này thì hết cứu nổi rồi!"
Có điều, tiên nhân trong Doanh Châu đều không bị long khí hung khí đồng hóa, điều này cho thấy Hứa Ứng cũng âm thầm chiếu cố bọn họ, khống chế Doanh Châu, bài xích long khí hung khí.
Từ những hành động này đến xem, Hứa Ứng vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí.
Bản thân Hứa Ứng lại cảm thấy thoải mái chưa từng có, chạy nhanh như bay, thuận theo lời kêu gọi đến từ Viễn Tổ, chạy sâu vào bên trong Long Đình.
Loại kêu gọi kỳ lạ đến từ sâu bên trong Long Đình kia ngày càng rõ ràng, khiến y bức thiết muốn tới đó.
"Có điều, loại triệu hoán đến từ thái cổ này giống như kêu gọi đến từ huyết mạch, không thích hợp lắm."
Hứa Ứng vừa phi nước đại, vừa thầm nghĩ, "Long Đình đã xuống dốc trước Yêu Đình, như vậy thời đại Long Đình nhất định cực kỳ cổ xưa, cách hiện tại không biết đã bao nhiêu năm, hoàn toàn không thể có người còn sống được! Vậy lời triệu hoán Viễn Tổ đến từ Long Đình rốt cuộc là sao đây... Mặc kệ nó!"
Mặc dù lý trí của Hứa Ứng vẫn còn đó, nhưng cùng lúc đó y cũng bị long khí hung khí ảnh hưởng, khả năng phán đoán đã kém xa trước đây.
Hứa Ứng biết như thế này thật sự không ổn, không ngừng phát động Vô Lậu Kim Thân để luyện hóa long khí hung khí, cố gắng thoát khỏi loại ảnh hưởng này, nhưng lạ là, long khí hung khí vẫn không ngừng tràn vào trong cơ thể của y như cũ.