← Quay lại trang sách

Chương 1492 Tự có chừng mực 4

Vô Lậu Kim Thân của ta bây giờ, ngay cả Tử Tiêu Kiếp Lôi cũng không thể đánh xuyên qua được! Không biết đã có thể đặt chân vào trong bóng tối hay chưa?"

Ánh mắt của Hứa Ứng lóe lên, đi về phía bóng tối nằm bên ngoài phạm vi Thiên Đạo.

Tiên Hạc từ xa thấy cảnh này, quay sang nói với tiểu đạo đồng Đồng Hạo nói: "Đồng sư huynh, sau khi Hứa Đạo Tổ qua đời, ngươi sẽ trở thành đại diện Đạo Tổ rồi. Chúc mừng chúc mừng."

Đồng Hạo nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ.

Tiên Hạc thấy thế, mỏ chim thật dài quay sang một bên khác, nói nhỏ: "Vậy thì ta cũng đến gần với chức đại diện Đạo Tổ hơn rồi."

Hứa Ứng đi tới điểm giao giới của ánh sáng và bóng tối, y tự biết mình là Đạo Thể, nhất định phải áp chế khí tức Thiên Đạo của mình, như thế mới có thể đi vào bên trong, bằng không nhất định sẽ bị Táng ngăn cản.

Hứa Ứng thôi động Vô Lậu Kim Thân, đừng nói khí tức Thiên Đạo không cách nào tiết ra ngoài, thậm chí ngay cả khí tức mục nát trong bóng tối cũng khó có thể chui vào trong người y!

Vô Lậu Kim Thân chia làm khóa trong và khóa ngoài, khóa trong là phong bế bản thân, để cho tất cả mọi thứ của bản thân, thậm chí là sinh mệnh lực cũng sẽ không tiết ra ngoài, không già nua không tử vong, khóa ngoài là hình thành phong tỏa đối với bên ngoài, tất cả mọi yếu tố bên ngoài đều không thể xâm lấn, đạt tới tình trạng vạn pháp bất xâm!

Ngộ Không đạo nhân cũng nhờ khai sáng môn công pháp này nên mới có thể bảo vệ bản thân trước cái khe lớn của động uyên Thái Thượng, khô tọa sáu bảy mươi vạn năm không chết.

Thành tựu của Hứa Ứng không bằng Ngộ Không đạo nhân, nhưng trải qua nhiều trận ẩu đả và Tử Tiêu Kiếp Lôi rèn luyện như thế, tạo nghệ Vô Lậu Kim Thân của y cũng đã bằng với Ngộ Không đạo nhân khi chưa vào động uyên Thái Thượng.

Hắn đi vào trong bóng tối, cũng không kinh động bất luận kẻ nào, liền giống như một cái không có bất luận cái gì thực chất u linh, tuỳ tiện liền xuyên qua.

Khoảnh khắc đi vào bóng tối, y chỉ cảm thấy trong bóng tối có một loại lực lượng kỳ lạ nào đó đang cố gắng xâm nhập vào cơ thể mình, ý đồ từ vô số lỗ chân lông chui vào trong cơ thể, phá hủy đạo pháp của mình.

Trên không trung còn loáng thoáng truyền đến thanh âm đạo khóc, giữa bóng tối mênh mông, không rõ chúng đến từ nơi nào.

Những ngọn núi lớn ở phía xa chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dáng, trên núi hình như có người.

Lúc Hứa Ứng đến gần xem thử, trên núi có một thân hình to lớn, rách rưới, ngồi chồm hổm trên đỉnh núi như một con quái điểu nhìn về phía y

Đó là một con Táng.

Trong thân thể của hắn mọc ra rất nhiều thứ trông như khớp nối, chúng nối liền với nhau, hệt như một đôi cánh có trăm ngàn lỗ thủng.

Y còn có thể miễn cưỡng nhìn ra khi còn sống kẻ này từng là Nhân tộc, chỉ là Thúy Nham tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với hắn, thậm chí đã thay đổi kết cấu sinh lý của hắn!

Quanh năm sống trong bóng tối, đôi mắt của hắn lồi ra, nhìn chằm chằm Hứa Ứng đang đến gần.

Hắn nghi hoặc nhìn Hứa Ứng, giống như đang nghĩ xem Hứa Ứng thuộc chủng loại nào. —— Nhờ có Vô Lậu Kim Thân gia trì, Hứa Ứng không có bất kỳ khí tức gì tiết ra ngoài, trong mắt hắn Hứa Ứng giống như một tảng đá hình người biết đi.

Đột nhiên, quanh người hắn có từng tầng Đạo cảnh trải rộng ra,hung khí cuồn cuộn đập vào mặt, trong khoảnh khắc đã có Đạo cảnh lục trọng bao trùm cả ngọn núi kia, trực tiếp kéo Hứa Ứng vào bên trong Đạo cảnh của hắn!

Bên trong Đạo cảnh của hắn đen kịt một mảnh, bên trong truyền đến tiếng đạo khóc thê lương, đột nhiên có một gương mặt to lớn đột phá bóng tối, xuất hiện ở trước mặt Hứa Ứng!

Xung quanh gương mặt kia mọc đầy thứ như lông vũ, bay tới bay lui.

Hắn mở cái miệng to như chậu máu ra, trong miệng mọc đầy răng nhọn, phát ra tiếng đạo khóc bén nhọn chói tai!

Thanh âm Đạo khóc từ làn da của Hứa Ứng chui vào trong thân thể của y, ăn mòn thân thể của y, nhưng Hứa Ứng đã sớm phong bế bản thân, phong tỏa cả trong lẫn ngoài, âm thanh đạo khóc chỉ có thể ép ra từng cái lỗ nhỏ trên làn da của y, hoàn toàn cách nào tiến vào trong cơ thể của y!

Táng rống lên một hồi thì ngậm miệng lại, gương mặt to lớn nhô ra trong bóng tối quay xung quanh Hứa Ứng vài vòng, trừng lớn đôi mắt to kia, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Hứa Ứng.

"Táng có trí tuệ!"

Hứa Ứng thầm giật mình, đối mặt cùng con Táng này. Từ trong đôi mắt to của Táng, y nhìn ra sinh vật cổ quái này đang suy nghĩ!

"Có trí tuệ, nhưng không cao." Hứa Ứng thầm nghĩ.

Táng cảm thấy Hứa Ứng rất kỳ quái, giống như sinh vật, nhưng lại mang đến cho hắn cảm giác không phải sinh vật.

Hắn mất đi hứng thú đối với Hứa Ứng, thu hồi Đạo cảnh, trở lại trên đỉnh núi.