Chương 1507 Đỉnh phong Chí Tôn 3
Dù là Tổ Thần hay là Đại Long Quả Chuông, đạo lực mà họ dùng đều cực kỳ cao minh, Tổ Thần có được Thiên Đạo vĩ lực, Quả Chuông bị luyện thành Bất Diệt Linh Quang, Đại Long thì là tồn tại cường đại nhất từ xưa đến nay, Tiên Long Đạo cảnh cửu trọng.
Trên đời này đã không có đạo lực nào cao cấp hơn bọn họ, nhưng đại đạo chi lực của bọn họ lại không bằng lực lượng trong bóng tối kia!
Tổ Thần và Đại Long vừa sợ vừa giận.
Đại Long thôi phát uy lực trong cái đầu nguyên thần của mình đến cực hạn, miệng chuông bộc phát ra tiếng rồng ngâm nặng nề, nhưng đối mặt với loại áp bách kia thì vẫn không thể ngăn cản nổi.
Vết thương của hắn còn chưa khỏi hẳn, lại bị đè ép nhiều lần, ẩn ẩn có xu thế tan rã, vội vàng nói: "Chung gia, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, nên đưa lão ca ca một đoạn đường rồi nhỉ? Nếu còn không đi, ta sẽ nứt ra mất!"
Quả Chuông chần Đợi đã, nói: "Cố gắng thêm một chút nữa, đưa Tổ Thần đi xa hơn chút nữa đi!"
Nó cũng đã sắp nứt ra rồi.
Trước kia mỗi khi nó nói muốn bỏ lại Hứa Ứng chia gia sản, nhưng cuối cùng đều là huyết chiến đến cùng với kẻ địch, chưa bao giờ thật sự vứt bỏ Hứa Ứng. Bây giờ nó và Tổ Thần ở chung lâu như vậy, cũng không thể bỏ rơi Tổ Thần được.
"Nếu như cứu Tổ Thần, không biết lão nhân gia hắn có vui lòng để cho ta hút hai ngụm máu hay không nhỉ?" Quả Chuông thầm nghĩ.
Tổ Thần cũng lo lắng hai tên này sẽ bị ép tới mức nổ tung, đành phải bỏ qua suy nghĩ liều mạng đến cùng với nguồn lực lượng trong bóng tối kia, dần dần thu nhỏ khu vực Tiểu Thiên Đạo.
Cỗ đạo lực trong bóng tối kia mang tới áp lực cực kì khủng bố cho hắn, nhưng sau khi thu nhỏ khu vực Tiểu Thiên Đạo, Tổ Thần có thể tập trung lực lượng để chống lại, áp lực của bọn họ cũng càng ngày càng nhẹ hơn.
Hai bên giao chiến, tìm kiếm một điểm cân bằng vi diệu mà hai bên đều có thể tiếp nhận, hình thành điểm thăng bằng không xâm phạm lẫn nhau.
Cùng lúc đó, Tiên Đế Chí Tôn liên tục lùi lại, từ đầu tới cuối đều đứng ở ranh giới Thúy Nham chỉ có thể tạo ra uy hiếp vừa phải đối với mình, tiến lên trước một bước, đạo khóc sẽ ảnh hưởng đến đại đạo thần thông của hắn.
Ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều rơi vào trên người Hứa Ứng đã hóa thành Táng, hoặc nên gọi là Hứa Táng Ứng.
Hứa Táng Ứng lúc này đã leo lên trên Thúy Nham, động uyên Thái Nhất vẫn treo ở sau đầu của hắn, sáng tỏ không gì sánh được.
"Hứa Ứng chết rồi, ta sẽ thiếu đi tứ đại đạo cảnh là sinh tử, đạo lực, hư không, hỗn nguyên."
Tiên Đế Chí Tôn sắc mặt xám xịt, thấp giọng nói, "Dù ta thu hoạch Vi Tự sư đệ, cũng chỉ có thể bổ sung hai đại đạo cảnh sinh tử và đạo lực mà thôi, vậy thì cũng chỉ có tám đạo cảnh. Thanh Huyền lão sư có mười đạo cảnh còn chết được, huống hồ gì ta chỉ có sáu cái? Vả lại Vi Tự dù sao cũng là sư đệ của ta —— "
Hứa Ứng tu thành La Thiên Thập Cảnh, thật sự khiến hắn mừng rỡ không thôi, sáu mươi vạn năm vất vả chọn giống gây giống, gieo trồng bồi dưỡng, hắn đã hao tốn bao nhiêu tâm huyết chứ?
Gần tới lúc thu hoạch thì lại đột nhiên chết đi, ngay cả một hạt giống cũng không để lại, nỗi niềm cay đắng trong lòng hắn không cần nói cũng biết.
"Nhưng cũng may là vẫn còn động uyên Thái Nhất."
Tiên Đế Chí Tôn thở phào một cái, đây là may mắn trong bất hạnh.
Trên Thúy Nham, Hứa Táng Ứng ngồi chồm hổm, nâng chân phải lên, nghiêng đầu, đạp đạp phần khớp như nhánh cây mọc ra sau ót của mình.
Những phần khớp này càng ngày càng nhiều, hình thành thứ trông như lông vũ và nhánh cây, những thứ này để người vừa biến thành Táng như y cảm thấy hơi khó chịu.
Tiên Đế Chí Tôn thấy vậy, lòng như rỉ máu: "Thành quả sáu mươi vạn năm, đã bị hủy hoại trong chốc lát như thế..."
Sau một khắc, Hứa Táng Ứng lại vươn đầu lưỡi ra, liếm liếm thứ mọc ra trên tay mình.
Tiên Đế Chí Tôn lại càng đau lòng hơn, hận không thể kêu một tiếng: "Thụt lưỡi lại đi!"
"Tốt xấu gì cũng là người do ta bồi dưỡng ra, tiễn hắn một đoạn đường đi vậy."
Bây giờ, hành động lý trí nhất của hắn đương nhiên là lấy động uyên Thái Nhất đi, giảm tổn thất xuống đến mức thấp nhất.
Lấy được động uyên Thái Nhất, hắn sẽ có mấy phần chắc chắn thoát khỏi vận mệnh bị người điều khiển, kết quả này vẫn chưa đến mức xấu nhất.
Tổ Thần và Thúy Nham giao phong lần thứ ba, sau lần này, lực lượng của Tổ Thần nhanh chóng thu lại, lực lượng của Thúy Nham cũng giảm đi tương ứng.
Tiên Đế Chí Tôn trầm ổn cất bước, đi theo biên giới Thúy Nham thu hồi lực lượng, hắn vẫn đạp trên đường biên giới kia, đạo khóc từ đầu chí cuối đều không thể tạo thành ảnh hưởng với hắn.
Chẳng mấy chốc, Thúy Nham đã co lại tới mức thấp nhất, ổn định bất động.