Chương 1608 Rau hẹ lớn rồi, chuẩn bị thu hoạch 2
Khi nhàn hạ, Cảnh Minh từng nhắc tới việc này với Hứa Ứng, cho nên lúc này nhìn thấy Tiên Đế, Hứa Ứng rất muốn hỏi một câu, thương thế của ngươi đã khỏi hẳn chưa?
Nhưng lão Táng Cảnh Minh và Minh Vương Tôn không ở đây, y đành phải nhịn xuống.
Tiên Đế cao lớn uy vũ, mặc dù nhìn có vẻ già nua, nhưng hắn dù sao cũng là tiên. Già, chỉ là hình tượng hắn thể hiện bên ngoài, dùng để đối phương buông lỏng lòng cảnh giác, cũng là một loại vũ khí hắn dùng để tính toán người khác.
Hắn dẫn theo Hứa Ứng và Hứa Tĩnh, cơ hồ là trở về đường cũ, vượt qua biết bao tiên sơn to to nhỏ nhỏ, đi về phía những tầng tầng Đạo cảnh kia.
""Các ngươi có biết, vì sao ta để ý Long Đình như vậy không? Nguyên nhân chủ yếu, chính là tòa động uyên Thái Thương này. Động uyên này đến từ Hạo Thương Đế của Tử Vi Tổ Đình, gọi là động uyên Hạo Thương, bên trong tòa động uyên này thế mà giấu giếm tám đại Đạo cảnh, đạo diệu tầng sau thâm hậu hơn tầng trước.""
Tiên Đế Chí Tôn thản nhiên nói, ""Tòa động uyên này, tổng cộng có Đạo cảnh bát trọng, có thể dẫn dắt ngươi từng bước một lĩnh ngộ, đi thẳng đến Đạo cảnh bát trọng. Nhưng tầng Đạo cảnh thứ tám của nó bị người ta động tay chân, nó bị người khác đánh vỡ, đại đạo có chỗ thiếu hụt.""
Trong lúc nói chuyện, hắn đã dẫn Hứa Ứng và Hứa Tĩnh quay về trước đạo vết rách bên trong động uyên.
Hứa Tĩnh trong lòng máy động, nhìn sang Hứa Ứng, thầm nghĩ: ""Tiên Đế lão nhi dẫn theo chúng ta trở về nơi này, rõ ràng là đang muốn nói mưu kế của chúng ta khi nãy đều nằm trong lòng bàn tay của hắn! Đợi chút nữa nếu hắn phơi bày chân tướng, như vậy ta sẽ liều mạng cầm chân hắn, cho Ứng nhi cơ hội chạy trốn.""
Hứa Ứng cũng kinh ngạc vô cùng: ""Động uyên Hạo Thương là bị người ta đánh nứt? Ai có năng lực bực này, có thể đánh vỡ động uyên Chí Tôn chứ?""
Đại đạo và linh khí linh lực ẩn chứa trong động uyên Chí Tôn đủ để cho người tu thành cảnh giới Chí Tôn, đánh nứt động uyên Chí Tôn, còn khó khăn hơn cả việc đánh chết Chí Tôn!
Mà động uyên Hạo Thương lại là bị người ta đánh nứt, thực lực của người động thủ phải cực kì khủng bố!
""Có thể phá hoại động uyên Chí Tôn, đương nhiên cũng là Chí Tôn rồi.""
Tiên Đế Chí Tôn có vẻ xấu hổ, nói, ""Ta dùng tòa động uyên này đột phá đến Chí Tôn cảnh, nên đại đạo có chỗ thiếu hụt, sẽ để lại nhược điểm vào tay kẻ khác, bị người khác nắm trong tay. Có điều, sáu mươi vạn năm tu hành này của trẫm cũng không phải uổng phí, rốt cục ta cũng tìm hiểu ra phần đại đạo bị thiếu hụt của động uyên Chí Tôn, bổ khuyết lại thành viên mãn. Nếu như có người định dùng vết rách trên động uyên này để đối phó với trẫm, vậy thì chỉ có một con đường tan xương nát thịt mà thôi!""
Hắn lộ rõ vẻ ngạo nghễ, để Hứa Tĩnh cảm thấy trong lòng căng thẳng: ""Quả nhiên hắn đã nhìn ra mưu đồ của ta!""
Nhưng Hứa Ứng không tin.
""Nếu như hắn thật sự có thể bù đắp đại đạo bị thiếu hụt của động uyên Hạo Thương, vậy thì cần gì phải khổ tâm chuẩn bị hòng mưu đoạt động uyên Thái Nhất?""
Hứa Ứng thầm nghĩ, ""Hắn nói mình đã bù đắp thiếu hụt từ vết rách kia hẳn là chỉ đang hù dọa người khác, hoặc là chỉ là giả vờ mà thôi, nhưng trong lòng hắn vẫn biết, đạo vết rách này không phải được bổ sung thật sự. Đây cũng là dối gạt mình và dọa nạt người khác mà thôi.""
Tiên Đế Chí Tôn ý vị thâm trường nói: ""Mấy ngày nay hiền tế ở trong động uyên, có phải đã ngộ ra đạo pháp bên trong vết rách này hay không?""
Hứa Tĩnh vội vàng nói: ""Thần không dám, chưa từng ngộ ra thứ gì.""
Tiên Đế cười nói: ""Không sao, ngươi cứ từ từ làm, chắc hẳn sẽ có lĩnh ngộ thôi. Hứa Tĩnh, ngươi đi ra ngoài trước, trẫm muốn nói vài lời không tiện cho người ngoài biết với đế tôn.""
Hứa Tĩnh nghiêm nghị, trong lòng không khỏi chần chờ.
Hứa Ứng lặng lẽ lắc đầu, ra hiệu cho hắn cứ rời đi trước.
Hứa Tĩnh đảo tròng mắt một vòng, lập tức quay người đi ra ngoài, thầm nghĩ: ""Hiện tại chỉ có thể thông báo với Bát Đế, mời Bát Đế đến đây! Ứng Nhi cộng thêm đám người Dương Long, Thái Tiêu, chắc hẳn cũng đủ để ứng đối với Tiên Đế Chí Tôn!""
Đợi cho hắn rời đi, Tiên Đế Chí Tôn đưa lưng về phía Hứa Ứng, nhìn vết rách của tòa động uyên Chí Tôn này, thật lâu không nói gì.
Hứa Ứng vừa mới phân tâm một chút, đột nhiên nhìn thấy Tiên Đế Chí Tôn quay đầu lại, nhìn y bằng ánh mắt vô cùng quỷ dị, như đang đánh giá con mồi của mình.
Trong lòng Hứa Ứng không khỏi nghiêm nghị: “Hắn muốn thu hoạch ta ở chỗ này?""
Tiên Đế Chí Tôn lại quay đầu về, chậm rãi xoay người lại, nói: ""Hứa Ứng, ngươi hẳn là sẽ không trách ta chứ?""
Hứa Ứng vội vàng nói: ""Bệ hạ quá lờ rồi. Tội thần là bị Đế Quân vu oan là phản tặc, bệ hạ giúp thần rửa sạch oan khuất, trả lại sự trong sạch cho thần, thần làm sao lại trách bệ hạ được?""
""Không trách ta thì được rồi."""