Chương 1609 Rau hẹ lớn rồi, chuẩn bị thu hoạch 3
Tiên Đế Chí Tôn thở dài, nói, ""Đến nay ngươi còn chưa giải khai phong ấn của Đế Quân đúng không? Điểm này, trẫm có thể giúp ngươi. Mở phong ấn ra, ngươi sẽ nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ lại giao tình với trẫm trong quá khứ.""
Hứa Ứng rùng mình, nói: ""Bệ hạ, thần có thể tự mình mở phong ấn, chỉ là vì lo lắng nên chưa từng giải khai mà thôi.""
Tiên Đế Chí Tôn cũng không miễn cưỡng y, cười nói: “Chúng ta không nên ở chỗ này quá lâu, miễn cho cha ngươi và đám người Dương Long Đế lo lắng. Đi thôi, ngươi đi trước đi.""
""Sao thần dám?""
Hứa Ứng đổ mồ hôi lạnh, tròng mắt đảo thật nhanh, cười nói, ""Sao thần dám đi trước bệ hạ chứ? Đây là tội chết! Bệ hạ cứ đi trước, thần đi theo sau là được.""
Tiên Đế Chí Tôn sa sầm mặt: ""Bảo ngươi đi trước thì ngươi cứ đi trước đi!""
Hứa Ứng đành phải đi ở phía trước, chỉ cảm thấy sau cổ của mình dần dần lạnh toát, như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cổ của mình, đến mức y không tự chủ được mà nổi hết da gà.
Y mở to hái mắt nhìn qua hai bên trái phải, chỉ thấy mình lẻ loi trơ trọi đi giữa không trung của động uyên Chí Tôn, trên những tòa tiên sơn to lớn hai bên chiếu rọi ra một cái bóng khổng lồ mà dữ tợn.
Cái bóng kia vặn vẹo, giương nanh múa vuốt, như Ma Thần há cái miệng đầy máu, để lộ ra đầy răng nanh sắc bén, như muốn nuốt chửng y!
Tiên Đế Chí Tôn không nói một lời, cũng không nghe thấy tiếng bước chân, tiếng hít thở của hắn, thậm chí cũng không cảm ứng được khí tức của hắn.
Hứa Ứng lấy lại bình tĩnh, đột nhiên nói: ""Bệ hạ, thần vượt qua Tứ Giới thiên kiếp.""
""Tứ Giới thiên kiếp?""
Âm thanh của Tiên Đế Chí Tôn, cơ hồ là truyền tới từ ngay sau ót của Hứa Ứng.
Hứa Ứng cố nén cảm giác khó chịu, cười nói: ""Đúng là Tứ Giới thiên kiếp. Địa Tiên giới, Nhân Gian giới và Thiên Tiên giới, lại thêm thiên kiếp của Hắc Ám Nhân Gian, chính là Tứ Giới thiên kiếp. Thần đã nắm giữ Thúy Nham đại đạo rồi.""
Tiên Đế Chí Tôn cách cái ót của y hơi xa một chút, bởi vì giờ khắc này hắn đã cảm nhận được từng cảm giác nhoi nhói, đó là từng hoa văn hình nhánh cây phát ra từ trong thân thể của Hứa Ứng, đang lặng lẽ lan ra khắp bốn phương tám hướng.
Những hoa văn cổ quái này, hắn đã từng nhìn thấy, thậm chí chúng còn từng mọc ra trên người hắn!
Lúc hắn bị lão Táng Cảnh Minh và Minh Vương Tôn đánh bại, bị Thúy Nham ảnh hưởng, loại hoa văn cổ quái này đã xâm nhập vào trong cơ thể của hắn, tạo thành phá hoại cực lớn!
Hắn nhìn thấy thứ này lần nữa, không khỏi sinh ra trực giác nhất định phải tránh đi.
Trên người Hứa Ứng, trạng thái Táng đang diễn ra, hoa văn hình nhánh cây diễn hóa thành cánh chim, tràn ngập lực lượng cường đại không thua gì thế giới này.
Nhưng nguồn lực lượng này lại đang cộng minh cùng đạo của động uyên Chí Tôn!
Hứa Ứng vẫn đi thẳng về phía trước như cũ, tròng mắt mở to, không ngừng liếc nhìn hai bên, nhìn xem bóng dáng trên tiên sơn hai bên, nói: ""Thần tìm hiểu ra Hắc Ám Nhân Gian Thiên đạo, nắm giữ lực lượng mà Táng cũng không thể nắm giữ, thần gọi đó là Thúy Nham đại đạo.""
Trên tiên sơn, một bàn tay cực kỳ lớn, như lợi trảo dò tới từ phía sau của y, mà cái bóng của y lại có vẻ cực kỳ nhỏ bé dưới lợi trảo này.
Khóe mắt của Hứa Ứng co giật một cái, âm thầm phát động Sơn Thủy Trượng Thiên Xích, chuẩn bị trở mặt bất cứ lúc nào, trong miệng lại nói: “Thần đã dùng Thúy Nham đại đạo để đánh chết Trường Sinh Đế. Thần cảm giác Thúy Nham đại đạo nhất định sẽ có khả năng vô hạn!""
Âm thanh của Tiên Đế Chí Tôn truyền đến, cách y không xa không gần: ""Thúy Nham đại đạo thật sự lợi hại như vậy ư?""
Hứa Ứng nhìn chằm chằm cái bóng hình bàn tay kia, nói: ""Vết thương của bệ hạ đã khỏi hẳn chưa?”
Cái bóng lợi trảo kia dừng lại.
Hứa Ứng mở to hai mắt, vừa tiến lên vừa nhìn chằm chằm vào cái bóng bàn tay trên tiên sơn, nói: ""Bệ hạ đã bị Thúy Nham đại đạo gây thương tích, đến nay thương thế vẫn chưa khỏi hẳn đúng không? Bởi vậy Thúy Nham đại đạo có lợi hại hay không, bệ hạ hẳn là hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai khác chứ.""
Bỗng nhiên, y phát hiện sau lưng truyền đến sát ý vô cùng kinh khủng, lạnh lùng, khiến y như rơi vào trong hắc ám, không ngừng rơi xuống, vĩnh viễn không dừng lại!
Trái tim của Hứa Ứng nhảy lên đến cổ họng, thần thái vẫn bình tĩnh như cũ.
Y có một thói quen, chính là thường xuyên nhìn như đạo tâm sụp đổ, nhưng khi thật sự gặp chuyện thì lại cực kỳ tỉnh táo.
Hiện tại y cực kỳ tỉnh táo, đạo tâm thông thấu, không có nửa điểm bối rối.
Y đã chuẩn bị sẵn vài dự tính.
Tiên Đế Chí Tôn giữ y lại, vốn không có ý tốt gì, đại khái là nhìn thấy rau mình trồng đã lớn, nhịn không được muốn hưởng thụ niềm vui bội thu."