Chương 1611 Thánh Nhân không chết, đại đạo không ngừng 2
Tiên Đế dừng bước lại, nói: "Hứa Ứng, ngươi đến bên cạnh ta đi, đừng đi phía sau ta."
Hứa Ứng cười khẽ một tiếng, cùng hắn sánh vai mà đi.
Lúc này, Hứa Tĩnh mang theo đám người Dương Long Đế, Thái Tiêu Đế vội vàng chạy đến, từ xa nhìn thấy Tiên Đế và Hứa Ứng, tất cả đều giật mình, đợi Chư Đế nhìn thấy Lâu Minh Ngọc ở phía trước thì lại càng giật mình hơn.
Đám người Dương Long Đế, Thái Tiêu Đế vội vàng tiến lên, chào hỏi nói: "Hóa ra là Lâu sư đệ. Lâu sư đệ không phụng dưỡng Thánh Tôn, sao lại rảnh rỗi tới đây thế này?"
Lâu Minh Ngọc cười nói: "Thánh Tôn lệnh cho ta đến đây mời Minh Tôn và Hứa sư đệ lên Đại La Thiên, muốn gặp bọn họ."
Đám người Dương Long Đế, Thái Tiêu Đế cực kỳ khách khí đối với Lâu Minh Ngọc, mời hắn tới Cửu Thiên ngồi một chút, Lâu Minh Ngọc cười nói: "Chuyện Thánh Tôn ra lệnh vô cùng quan trọng, chỉ có tạm thời từ chối ý tốt của chư vị, mong chư vị rộng lòng tha thứ. Chờ lần sau, ta sẽ tới bái phỏng, bồi tội với chư vị sư huynh sau."
Hắn gọi đám người Cửu Thiên Bát Đế là sư huynh, hiển nhiên bối phận cũng như bọn họ.
Chư Đế dừng bước, đưa mắt nhìn ba người kia đi xa.
Đợi cho ba người đi xa, Chư Đế như trút được gánh nặng, Dương Long Đế nói với Hứa Tĩnh: "Ngươi cứ yên tâm, có Thánh Tôn ra mặt, Hứa Ứng không có việc gì đâu. Có điều nếu Tiên Đế đã hiện thân, đế vị của ngươi xem như ngâm nước nóng rồi."
Hắn vô cùng tiếc hận.
Minh Tôn đã dần mất khống chế, bắt đầu chống lại Cửu Thiên Cửu Đế bọn họ, đổi đi Minh Tôn để nâng đỡ một kẻ khác nghe lời hơn là ý tưởng chung của Cửu Đế bọn họ, không thể ngờ Minh Tôn lại trở về Tiên giới nhanh như thế.
Đối với Thánh Tôn mà nói, ai làm Tiên Đế cũng như nhau, không cách nào thay đổi địa vị của hắn, nhưng đối với Cửu Thiên mà nói, đổi một Tiên Đế nghe lời hơn hiển nhiên rất quan trọng.
Hứa Tĩnh không quan tâm chuyện mất đi đế vị, chỉ quan tâm an nguy của Hứa Ứng, không khỏi lo lắng nói: "Thánh Tôn có lai lịch gì? Tiên Đế không phải người lớn nhất ở Tiên giới sao?"
Chư Đế không khỏi cười lạnh.
Cửu U Đế nói: "Tiên Đế là cái thá gì chứ? Năm đó hắn chỉ là một tiểu nhân vật không đáng chú ý. Nếu không có bọn ta nâng đỡ, hắn có thể có địa vị hôm nay ư?"
Khuyết Lâm Đế nói: "Minh Tôn đã sớm âm thầm bày ra đủ loại thủ đoạn, cho là bọn ta không biết, nhưng ai mà không biết hắn lòng lang dạ thú chứ? Ngay cả Hứa Ứng con của ngươi cũng là..."
Dương Long Đế ho khan một tiếng, Khuyết Lâm Đế hiểu ý, vội vàng nuốt hai chữ rau hẹ đã đến bên miệng trở về.
Dương Long Đế nói: "Minh Tôn bao năm qua đã làm ra rất nhiều chuyện bất nhân bất nghĩa, hắn sớm muộn gì cũng sẽ gây ra chuyện. Lần này Thánh Tôn triệu kiến hắn, hơn phân nửa chính là muốn răn đe, để hắn biết điều hơn một chút."
Hắn nhìn Hứa Tĩnh một cái, nói: "Mặc dù vị trí Tiên Đế của ngươi đã bay đi mất, nhưng ngươi có công lao to lớn, phong thưởng khác vẫn phải có, nếu không thì cứ đến Cửu Thiên làm Trường Sinh Đế đi."
Hứa Tĩnh trù trừ một lát, nói: "Ta chỉ vừa mới tu thành Thiên Quân, còn không có thành tích gì trên cảnh giới Thiên Quân, chỉ sợ không cách nào tu thành Đại La Kim Tiên. Vị trí Trường Sinh Đế này cứ để cho những Thiên Quân có năng lực khác đi cạnh tranh đi, ta vẫn làm Đẩu bộ Thiên Tôn của ta là được."
Chư Đế liếc nhìn nhau, sau đó đều nhao nhao gật đầu, bọn họ vốn dĩ cũng không yên tâm về Hứa Tĩnh, sợ Hứa Tĩnh không đồng lòng với mình. Nếu như Hứa Tĩnh làm Trường Sinh Đế, vậy thì sẽ trở thành cản trở đối với bọn họ.
Dương Long Đế nói: "Đã như vậy, bọn ta cũng không miễn cưỡng nữa. Đợi chút nữa bọn ta sẽ viết một đạo ý chỉ, để Tiên Đế ban phát, phong ngươi làm Đẩu bộ Thiên Tôn, giữ phong hào Thiên Tôn, thống lĩnh Lục bộ. Phong lệnh lang Hứa Ứng là Đế Quân, giữ phong hào Đế Quân, thống lĩnh những Đế Quân khác, làm người đứng đầu nam tiên."
Hứa Tĩnh trong lòng mừng rỡ, Trường Sinh Đế không có thực quyền, nhưng Thiên Tôn lại có thực quyền, lại còn có quyền lực cực lớn. Mặc dù Đế Quân cũng không có thực quyền, nhưng lại tiêu dao thoải mái!
Vả lại, phong hào Đế Quân này cũng có thể có thực quyền, đó chính là những vị Đế Quân khác có chút quyền lực, nắm giữ những Đế Quân khác, tương đương với có thực quyền.
"Phúc báo của A Ứng tới rồi, rốt cục cũng không còn là phản tặc nữa rồi!"
Hứa Tĩnh nhớ tới Lan Tố Anh, trong lòng vẫn trầm xuống, Lan Tố Anh vẫn là công chúa, vẫn còn bị Tiên Đế Minh Tôn khống chế.
Thật ra hiện tại bọn hắn đã có thể đón Lan Tố Anh ra khỏi Tiên Đình, nhưng thiên hạ to lớn, lại có chỗ gì để ẩn thân? Dù bọn họ chạy trốn tới chỗ nào đi nữa, cũng khó mà trốn khỏi thần toán của Tiên Đế!
Huống hồ gì, dù là Hứa Ứng, Hứa Tĩnh, hoặc là Lan Tố Anh, đều không muốn tiếp tục trốn chui trốn lủi nữa.