← Quay lại trang sách

Chương 1610 Thánh Nhân không chết, đại đạo không ngừng 1

Cho dù Tiên Đế Chí Tôn "Ăn" y ở đây thì người bên ngoài cũng không thể biết được. Còn Hứa Tĩnh, chỉ sợ chẳng bao lâu sau sẽ bị diệt khẩu, dù sao bây giờ bên ngoài vẫn cho rằng Tiên Đế Chí Tôn còn ở trong Vũ Trụ Hắc Vực, sẽ không ai hoài nghi đến trên người Tiên Đế.

Bởi vậy tình cảnh của Hứa Ứng cực kỳ nguy hiểm.

Ứng đối phó với loại hung hiểm này ra sao, chỉ có để Tiên Đế Chí Tôn không cách nào nhìn thấu được y. Có điều, dù là động uyên Thái Nhất hay là thập đại đạo cảnh, thậm chí tu vi tiến cảnh của mình, đều nằm trong lòng bàn tay của Tiên Đế Chí Tôn!

Có thể nói, Tiên Đế còn quen thuộc với tiến độ tu vi của Hứa Ứng còn hơn bản thân y, còn quen thuộc với đạo pháp thần thông của Hứa Ứng hơn cả bản thân Hứa Ứng!

Nhưng thứ duy nhất không quen thuộc chính là Hứa Ứng dưới trạng thái Táng!

Hứa Ứng nắm giữ Thúy Nham đại đạo, tất nhiên có thần thông mà hắn không biết, loại thần thông này có thể giết chết Trường Sinh Đế, hắn không thể biết giới hạn cao nhất của nó là ở đâu.

Tiên Đế Chí Tôn lúc ở Nhân Gian giới đã bị thương nghiêm trọng, trước bị hai đại đệ tử Cảnh Minh và Minh Vương Tôn của Hứa Ứng gây thương tích, sau đó lại bị Chuông Rồng truy sát, lọt vào hố phân vũ trụ lại liên tục bị sinh vật trong hố phân tập kích, để vết thương của hắn ngày một nặng hơn.

Tình trạng của hắn cũng không tốt, tu vi một mực không thể khôi phục, đây cũng là nguyên nhân hắn không muốn để lộ tung tích.

Tu vi thực lực của hắn không phải trạng thái đỉnh phong, rất dễ dàng bị người ta tóm lấy cơ hội giết chết hắn.

Đây cũng là nguyên nhân hắn muốn thu hoạch Hứa Ứng, nhưng lại do dự.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên quyết định, bàn tay vươn về phía trước!

Hứa Ứng nhìn thấy cái bóng bàn tay vươn tới in trên tiên sơn, trong lòng nghiêm nghị: "Hết cách rồi, chỉ có thể tử chiến mà thôi!"

Y đang muốn ra tay, đột nhiên bên ngoài động uyên lại có một âm thanh truyền đến: "Minh Tôn sư huynh, tiểu đệ Lâu Minh Ngọc phụng lệnh sư phụ đến đây, xin mời sư huynh và Hứa Ứng tiểu ca đến bên trên Đại La Thiên gặp mặt."

Âm thanh kia nhẹ nhàng thoải mái, truyền thẳng vào trong tai của Hứa Ứng và Tiên Đế, chỉ thấy bàn tay trên tiên sơn kia đột nhiên run rẩy một chút, bỗng nhiên dừng lại ở đó, không nhúc nhích thêm nữa.

Sau một lúc lâu, cái bóng bàn tay kia từ từ lùi về, như không cam lòng.

"Hóa ra là Lâu sư đệ.”

Âm thanh của Tiên Đế Chí Tôn vọng tới từ sau lưng Hứa Ứng, Tiên Đế Chí Tôn cũng đi đến bên cạnh y, đi ngang qua từ bên cạnh y rồi lướt qua, không nhanh không chậm nói, "Thánh Tôn không hổ là Thánh Tôn, vậy mà lại biết ta đã trở về."

Âm thanh bên ngoài cười nói: "Thánh Tôn thần thông quảng đại, sư huynh trở về, Thánh Tôn đã biết từ lâu. Chỉ là nể tình ngươi bị thương, cho nên mới không gọi ngươi tới."

Hứa Ứng vẫn chưa từng tán đi hình thái Táng, đi theo sát bên cạnh Tiên Đế Chí Tôn.

Y vẫn đang đề phòng, không dám lơ là buông lỏng.

Đợi tới khi ra khỏi động uyên Chí Tôn, y mới chậm rãi tán đi hình thái Táng, âm thầm thở phào một hơi.

Bên ngoài động uyên Chí Tôn, một nam tử trẻ tuổi đang chuyện trò vui vẻ cùng Tiên Đế, hàn huyên một lát mới nhìn về phía Hứa Ứng, cười nói: "Hứa sư đệ ở bến thuyền Thiên Hải nhất chiến thành danh, kinh động thiên hạ! Ngươi có thể học được Thúy Nham đại đạo, tinh thông Thúy Nham thần thông, thật đúng là kỳ tài ngút trời! Chẳng trách Thánh Tôn lại xem trọng ngươi như thế, nhất định phải bắt ta nhanh chóng chạy tới, miễn cho tạo thành sai lầm lớn."

Hứa Ứng thi lễ, nói: "Đa tạ Lâu sư huynh khen ngợi."

Lâu Minh Ngọc cười nói: "Đây không phải là khen ngợi. Ngươi ba chiêu đánh giết Trường Sinh Đế, tài năng kinh thiên hạ, ngay cả Thánh Tôn nhìn thấy cũng phải khen một tiếng thiếu niên cao minh, cực kỳ thưởng thức ngươi. Minh Tôn, Hứa sư đệ, xin mời."

Hắn đi ở phía trước dẫn đường, đi về phía trên Cửu Thiên.

Hứa Ứng khom người, nói: "Minh Tôn sư huynh, xin mời."

Tiên Đế nhướng mày, rất bất ngờ với tiếng sư huynh này. Hứa Ứng thu hết biểu lộ của hắn vào đáy mắt, thầm nghĩ: "Lần này gọi ngươi là sư huynh, lần sau ta sẽ gọi ngươi là sư chất!"

Tiên Đế đi ở phía trước, Hứa Ứng đi theo phía sau hắn, lặng lẽ xòe bàn tay ra, tìm kiếm sau cổ của Tiên Đế.

Theo bàn tay của y nhô ra, y nhìn thấy trên cổ Tiên Đế Chí Tôn nổi da gà, không khỏi cười khẽ một tiếng.

Tiên Đế thân thể bất động, đầu trực tiếp quay lại, ánh mắt sắc bén như kiếm, chém thẳng vào tâm thần, chí khí của người khác, không giận tự uy!

Hứa Ứng thản nhiên cười một tiếng, chậm rãi thu bàn tay về.

Tiên Đế quay đầu trở lại, Hứa Ứng lại lặng lẽ vươn bàn tay ra, năm ngón tay chộp thành trảo, chậm rãi chộp về phía cổ của Tiên Đế.

Tiên Đế Chí Tôn nhất thời nổi lên sát tâm, cơ hồ nhịn không được mà muốn xuống tay với Hứa Ứng.

Hứa Ứng hoàn toàn thu tay lại.