Chương 1620 Chân tướng đạo khóc 3
Hứa Ứng nói: "Đạo Tổ đời đầu của Thập Toàn Đạo Môn là Thập Phế Thiên Quân Liễu Quán Nhất, đệ tử bất tài, thẹn là Đạo Tổ đời thứ hai. Trong đó, Thúy Nham chính là chí bảo trấn môn của Thập Toàn Đạo Môn ta. Đệ tử tự viết một phong thư, Thánh Tôn đến Thập Toàn Đạo Môn, giao thư của đệ tử cho Cảnh Minh và Minh Vương Tôn thì có thể ở trong Thập Toàn Đạo Môn lĩnh ngộ Thúy Nham."
Thánh Tôn liếc y một cái thật sâu, nói: "Thế lực của ngươi ở Nhân Gian giới đúng là không nhỏ."
Hứa Ứng ngoan ngoãn cúi đầu, nói: "Dù Địa Tiên giới, Nhân Gian giới hay là Thiên Tiên giới trong tương lai, tất cả đều là vật trong tay của Thánh Tôn, đệ tử chỉ là bước vào Nhân Gian giới sớm hơn mà thôi."
Y lấy bút mực giấy nghiên ra, nhanh chóng viết thành thư. Ở trong thư, y nói cho lão Táng Cảnh Minh và Minh Vương Tôn biết, Thánh Tôn cực kỳ lợi hại, là tồn tại mạnh nhất đương thời, cảnh giới Chí Tôn cảnh đại viên mãn, thậm chí đã bước ra khỏi Chí Tôn cảnh nửa bước, dặn dò bọn họ nhất định phải đối đãi chu đáo, không được sai sót.
Nội dung trong thư, Hứa Ứng cũng không giấu diếm Thánh Tôn, cho hắn đọc thoải mái. Viết xong, Hứa Ứng giao thư cho Thánh Tôn.
Thánh Tôn nhận lấy thư, nhìn về phía Nhân Gian giới, nói: “Bên trong Nhân Gian giới còn có Tổ Thần, ta tới Nhân Gian giới, chắc chắn sẽ chạm mặt với hắn."
Hứa Ứng cũng không nói gì.
Ánh mắt của Thánh Tôn lóe lên, thản nhiên nói: "Thôi được rồi, ta đi gặp Tổ Thần một lần vậy. Có điều trước đó, ta cần đi gặp một người trước."
Trong lòng Hứa Ứng khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên biết người hắn muốn gặp là ai.
"Hắn thật sự dám đi gặp Thanh Huyền sao? Nếu hắn đi gặp Thanh Huyền, nhất định sẽ phát hiện đối phương cũng không phải là Thanh Huyền, mà là tạp niệm Thanh Huyền đã chém ra..."
Thánh Tôn nói: "Hứa Ứng, ngươi có thể quay về rồi. Minh Ngọc, ngươi đưa hắn trở về đi."
Hứa Ứng khẽ giật mình: "Hắn không giết ta ư?"
Lâu Minh Ngọc cúi người nói: "Hứa sư đệ, xin mời."
Hứa Ứng khẽ khom người, theo hắn rời khỏi Đại Minh cung. Từ đầu chí cuối y đều cảm thấy phía sau có một đôi mắt dõi theo y, đôi ánh mắt này không rõ thiện ác, nhưng làm y có một loại cảm giác sinh tử đều không nằm trong lòng bàn tay của mình.
Thẳng đến khi y đã rời khỏi Đại La Thiên, loại cảm giác khó chịu này mới biến mất.
Thánh Tôn thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: "Chẳng trách Minh Tôn sẽ chọn ngươi, thiên phú của ngươi đúng là rất cao, vượt xa cả Minh Tôn. Chỉ có ngươi mới có thể bù đắp công pháp của Thanh Huyền, để Minh Tôn có thể lấp đầy lỗ thủng. Cũng chỉ có ngươi, mới có thể giúp Minh Tôn triệu hồi động uyên Thái Nhất. Đáng tiếc, cọng rau nhà ngươi đã đến ngày thu hoạch rồi."
Hắn đã lấy được thứ mình muốn từ trên người Hứa Ứng, tâm niệm vừa động, thu hồi tam đại động uyên, cất bước rời khỏi Đại La Thiên.
Hứa Ứng đi xuống Đại La Thiên, trầm mặc thật lâu mới dò hỏi: "Lâu sư huynh, vì sao Thánh Tôn lại không giết ta?"
Lâu Minh Ngọc kinh ngạc nói: "Tại sao Hứa sư đệ lại nói ra lời ấy? Vì sao Thánh Tôn phải giết ngươi chứ?"
Hứa Ứng nói: "Loại tồn tại như Thánh Tôn, thu hết quyền lực thiên hạ vào trong tay, dù là sống chết của Tiên Đế Minh Tôn cũng nằm trong một ý niệm của hắn. Hắn nắm giữ tài nguyên như vậy, nghiên cứu đạo khóc lâu như vậy, nhưng từ đầu chí cuối lại không có thu hoạch gì, ta lại phá giải đạo khóc, chẳng lẽ hắn không muốn giết ta?"
Lâu Minh Ngọc cười nói: "Thánh Tôn không phải loại người đố kị người tài như thế. Thánh Tôn lấy thiên hạ, cũng không phải vì Thánh Tôn đố kị người tài, mà là vì xu thế thời đại, không thể không lấy. Nếu ta không lấy, tất sẽ bị người khác làm hại. Trong hoàn cảnh như thế, không ai có thể chỉ lo thân mình. Huống chi, tài tình của Thánh Tôn cao hơn ngươi, không thể thấp hơn ngươi, vì sao lại phải hại ngươi chứ?"
Hắn bình tĩnh nói: "Thánh Tôn cũng biết được Thái Nhất Khai Ngộ, cũng có được Thúy Nham Thạch Khắc, nếu như hắn gặp được Thúy Nham trước ngươi một bước, hắn sẽ phát hiện kết cấu Lý trước ngươi, cũng phát hiện ra bí mật của đạo khóc. Với tài tình của hắn, đủ để làm được điều này."
Hứa Ứng nghĩ đến rừng đạo thụ và vô số đạo hoa đạo quả mà mình đã nhìn thấy bên trong Đại Minh cung khi nãy, không khỏi gật đầu.
Thánh Tôn đúng là rất có tài!
Lâu Minh Ngọc nói: "Nếu hắn đi tới chỗ Thúy Nham, phát hiện chỗ hắn lĩnh ngộ thật sự không bằng ngươi, lúc này mới có thể sẽ động sát tâm đối với ngươi. Hiện tại thì không. Huống hồ gì, Minh Tôn sẽ thu hoạch ngươi, ngươi thậm chí còn chưa chắc có thể sống lúc đến Thánh Tôn trở về từ Nhân Gian giới. Hắn cần gì phải động tới ngươi chứ?"
Hứa Ứng khen: "Lâu sư huynh nói chuyện đúng là hay thật, quả là một nhân tài. Nếu ta có thể sống đến lúc Thánh Tôn trở về từ Nhân Gian giới thì sao?"