← Quay lại trang sách

Chương 1621 Chân tướng đạo khóc 4

Lâu Minh Ngọc mỉm cười nói: "Không thể nào. Thánh Tôn đã cho Minh Tôn dùng động uyên Chí Tôn chữa thương, không quá mấy ngày, thương thế của Minh Tôn khỏi hẳn, tu vi quay lại thời kỳ đỉnh phong, Hứa sư đệ hẳn là sẽ cưỡi hạc về tây thiên thôi."

Hứa Ứng lại tán thưởng lần nữa: "Lâu sư huynh nói chuyện đúng là xuôi tai!"

Trong lòng của y sinh ra cảm giác nguy cơ.

"Có điều nói đi cũng phải nói lại, vì sao Thiên đạo của Nhân Gian giới có thể khôi phục dưới sự áp bách từ kết cấu Lý của Hắc Ám Thiên đạo chứ? Theo lý mà nói, cường giả càng mạnh, Nhân Gian Thiên đạo hẳn là phải bị đập vụn hoàn toàn vĩnh viễn không có cơ hội xoay người mới phải. Chẳng lẽ Nhân Gian Thiên đạo mạnh hơn kết cấu Lý ư?"

Y cảm thấy vô cùng hoang mang, trong này nhất định y đã bỏ thứ gì đó, không có chú ý phát hiện tới.

Có thể điểm này cực kỳ quan trọng!

Tiên giới, Đạo Hải.

Thánh Tôn mang theo một vò rượu đi tới Thiên Lô đảo ở giữa Đạo Hải, chỉ thấy trên đảo có khói bếp lượn lờ, phế vật Thanh Huyền đang nướng tọa kỵ của Nam Cực chân nhân, mùi hương tỏa ra thơm nức.

"Có phải Thanh Huyền còn thiếu một vò rượu không?" Thánh Tôn đi đến trước mặt, giơ vò rượu lên.

Hai mắt của phế vật Thanh Huyền sáng rực lên, ánh mắt rơi vào trên mặt của hắn, chần chờ một lát mới cười nói: "Ngươi là... Nguyên Dục sư huynh! Đã lâu không gặp!"

Thánh Tôn Nguyên Dục đi tới bên cạnh Thanh Huyền, dò xét hắn một lượt, bỗng nhiên nhận ra lai lịch của hắn, tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, cười nói: "Đã lâu không gặp. Ngươi vẫn khỏe chứ? Sáu mươi vạn năm ngươi rời đi, ta vẫn luôn tưởng niệm ngươi."

"Cuộc sống của ta cũng không tốt đẹp gì!"

Phế vật Thanh Huyền lập tức bắt lấy tay của Thánh Tôn, kể khổ với hắn, nói, "Ta bị nhốt ở trong động uyên Thái Nhất suốt sáu mươi vạn năm, hở ra lại phải đánh Vực Ngoại Thần Ma, phiền muốn chết! Sáu mươi vạn năm này, ta ăn không ngon, ngủ không ngon, mãi đến trước đó không lâu mới tìm được một tên đại oan khuất, rốt cục cũng lấy được tự do. Bây giờ được thả ra mới biết nhân gian tư vị."

Thánh Tôn hâm mộ vô cùng, cười nói: "Thanh Huyền, ngươi có thể lấy lại tự do, thỏa sức tận hưởng, ta nhưng lại không thể không tự kềm chế bản tính, miễn cho mất hết lý trí!"

Phế vật Thanh Huyền nghi ngờ nói: "Vì sao ngươi lại phải kềm chế chứ? Cũng phải, ngươi tu thành Chí Tôn cảnh, không thể không chém tạp niệm ra. Con đường này không hoàn chỉnh, là sửa đổi từ cựu đạo ra, chẳng qua là kế tạm thời lúc đó mà thôi. Ngươi dựa theo con đường ta đi năm đó để tu luyện, còn không phải sẽ vi phạm thiên tính, chém ra thiên tính ư?"

Thánh Tôn thầm giật mình, thỉnh giáo nói: "Vì sao Thanh Huyền sư đệ lại nói như vậy?"

Phế vật Thanh Huyền kéo chân hươu xuống, vừa ăn vừa ồm ồm nói: "Ta hỏi ngươi, tân đạo có tu đạo quả hay không?"

Thánh Tôn thấy hắn lấy tay xé thịt hươu, trên tay bóng nhẫy dầu mỡ, không khỏi nhíu mày, nói: "Không tu. Điểm khác biệt lớn nhất giữa tân đạo và cựu đạo chính là không tu đạo quả, chỉ tu đạo cảnh."

Phế vật Thanh Huyền thấy hắn cứ giữ kẽ, trực tiếp nhét một khối thịt hươu lớn vào trong tay của hắn, cười nói: "Tân đạo có tu đạo hoa hay không? Có tu đạo thụ hay không? Đạo hoa đạo thụ và đạo cảnh thì liên quan quái gì với nhau chứ?"

Thánh Tôn hai tay dính đầy dầu, cũng không quan tâm nữa, cùng phế vật Thanh Huyền cắn miếng thịt lớn uống từng ngụm rượu.

"Ngươi nói đúng!"

Thánh Tôn nghe đến đó, không khỏi ngơ ngác, bỗng nhiên vỗ tay nói, "Đúng vậy! Tân đạo không tu đạo quả, vì sao còn phải tu đạo hoa đạo thụ chứ?"

Phế vật Thanh Huyền chạm bát với hắn, mùi rượu tỏa ra xung quanh, cười nói: "Cho nên, Tiên Quân cảnh, Thiên Quân cảnh đều là cảnh giới phế vật, luyện làm quái gì, chẳng có tí tác dụng gì cả. Tân đạo chân chính hẳn là phải bắt đầu chuyển biến từ Tiên Vương cảnh, thậm chí là cảnh giới sớm hơn nữa, tập trung đại đạo chi lực để tu luyện đạo cảnh. Như thế mới là con đường đi thẳng tới Chí Tôn, ngươi luyện sai rồi."

Thánh Tôn ngạc nhiên, ngây người thật lâu mới nói: "Không thể ngờ ta một mực tu luyện bây nhiêu năm, hóa ra là tu sai ở đây."

Phế vật Thanh Huyền nói: "Nhóm chúng ta năm đò bình thường đều đến từ các đại đạo môn hoặc là Tiên Đình, bản thân chính là truyền thừa cựu đạo. Lúc chúng ta khởi nghĩa, tu vi cảnh giới đều đã cực cao. Chúng ta không hoàn toàn vứt bỏ cựu đạo, chỉ có thể đột phá trên cơ sở cựu đạo. Nhưng cảnh giới thật sự thuộc về tân đạo, tuyệt đối không phải bắt đầu chuyển biến từ Thiên Quân."

Thánh Tôn vốn chưa từng cân nhắc đến vấn đề này, được phế vật Thanh Huyền chỉ điểm thì vô cùng tán thành, nói: "Gốc rễ của tân đạo không cắm rễ ở trên mặt đất, mà là cắm rễ trên cựu đạo, nên mới xảy ra vấn đề."