← Quay lại trang sách

Chương 1624 Đạo Tổ Tân đạo 3

Lâu Minh Ngọc vội vàng lắc lắc hai tay: "Ta không được đâu. Hứa sư đệ tinh thông Thúy Nham đại đạo, nghiên cứu Thúy Nham thần thông thâm sâu, mới năm vạn tuổi cũng đã là đệ nhất nhân trong số bọn ta. Ta làm sao dám đả thương sư đệ?"

Hứa Ứng tươi cười, nói: "Truyền thừa của Thánh Tôn nhất định rất lợi hại, ta vốn muốn xem thử bản lĩnh của Thánh Tôn, nhưng chợt nghĩ sư huynh tất nhiên cũng là rồng phượng trong loài người. Vị trí đệ nhất nhân này của ta chỉ sợ không sánh bằng các hạ được. Đáng tiếc, sư huynh lại phải về Đại La Thiên."

Lâu Minh Ngọc đứng đó bất động, cười như không cười nói: "Thánh Tôn không ở Đại La Thiên, ta trở về cũng là không có việc gì. Sư huynh đệ chúng ta không cần tổn thương hòa khí làm gì."

Hứa Ứng cười nói: "Cũng phải. Động thủ kiểm chứng thì dễ đánh ra lửa thật, chúng ta đều là sư huynh đệ, tình chắc như vàng, không thể vì nhỏ mà mất lớn. Đã vậy, ta xin cáo từ."

Lâu Minh Ngọc tha thiết đưa tiễn, nói: "Ta lại đưa ngươi thêm một đoạn nhé?"

Hứa Ứng vui vẻ nói: "Được thôi."

Bọn họ cùng nhau đi xuống Đại La Thiên, đi tới Dương Thiên của Dương Long Đế.

Dương Long Đế vốn đang ngồi chờ trong Thiên Cung Dương Thiên, ngóng trông Lâu Minh Ngọc đi xuống sẽ tới chỗ mình gặp mặt một lát. Đúng lúc này, hắn cũng nhìn thấy Hứa Ứng và Lâu Minh Ngọc, hai người mới vừa rồi còn cười cười nói nói, sau một khắc đã đồng thời thống hạ sát thủ với đối phương!

Hứa Ứng và Lâu Minh Ngọc không biết là ai ra tay trước, nói tóm lại, chính là đột nhiên bùng nổ.

Hứa Ứng muốn xem thử rốt cuộc đạo pháp thần thông của Thánh Tôn cao đến mức nào, Lâu Minh Ngọc cũng muốn xác minh xem, mình cố gắng khổ luyện bao năm qua, cùng với bậc cuồng đồ dám giết Trường Sinh Đế như Hứa Ứng này, rốt cuộc ai cao ai thấp.

Lâu Minh Ngọc đã tu luyện tới Thiên Quân, vừa mới tiếp xúc với Hứa Ứng, Hứa Ứng đã cảm nhận được pháp lực hùng hồn không gì sánh được kia đã nghiền ép mà đến, tu vi hùng hồn hơn mình rất nhiều!

Đáng sợ hơn chính là sau lưng hắn mọc ra một gốc bàn đào cổ xưa không gì sánh được, trên cây có vô số đòa hoa đào, phải đến hàng ngàn đóa, sắc màu rực rỡ, đỏ phấn, phi thường rực rỡ.

Bình thường Thiên Quân chỉ có một đóa đạo hoa, một đóa đạo hoa một quả đạo quả.

Nhưng truyền thừa của Thánh Tôn thực sự rất đáng sợ, đạo hạnh của Lâu Minh Ngọc hiển nhiên cũng cực kỳ cao thâm, vượt xa Thiên Quân, vậy nên mới có thể luyện thành hàng ngàn đạo hoa như thế!

Một đóa đạo hoa, đại biểu cho một loại đại đạo truyền thừa, nhiều đạo hoa như vậy, chứng tỏ đại đạo truyền thừa mà Lâu Minh Ngọc nắm giữ cũng có mấy ngàn!

Hứa Ứng cảm nhận được pháp lực của đối phương nghiền ép mà đến, cơ hồ muốn đè sập pháp lực của mình, im lặng tiến vào hình thái Táng, chỉ một thoáng thân thể đã cao lớn lên gấp mấy lần, quanh thân có vô số hoa văn hình nhánh cây tung bay, đạo tràng biến thành một vùng tăm tối mênh mông, từng tôn Cổ Thần cao lớn hiện ra!

Hứa Ứng tung ra một chiêu Địa Tiên Ấn, thực lực bộc phát!

Thân thể của hai người đều chấn động, sau lưng Lâu Minh Ngọc hiện ra tám loại dị tượng đạo cảnh, chỉ lóe lên một cái là biến mất. Động uyên Thái Nhất bị bóng tối bao trùm sau lưng Hứa Ứng cũng bị chấn động đến mức nổi lên, thập đại đạo cảnh xuất hiện ở bên trong động uyên.

"Lĩnh giáo." Hứa Ứng sắc mặt không thay đổi, mỉm cười nói.

Lâu Minh Ngọc nghiêm nghị nói: "Không tổn thương hòa khí."

"Mời!"

"Mời!"

Hai người đều tách ra, Hứa Ứng đi xuống Cửu Thiên, Lâu Minh Ngọc đưa mắt nhìn y đi xa, cũng quay người bay về phía Đại La Thiên. Hắn đi tới bên ngoài một tòa Đại La Thiên, thân hình đột nhiên lảo đảo, kêu lên một tiếng đau đớn, suýt nữa đã ngã quỵ.

Lâu Minh Ngọc phun máu, sắc mặt trắng bệch, thở hồng hộc mấy hơi, lại tiếp tục ho ra máu nói: "Thần thông kia đúng là lợi hại, tu vi kém xa ta, còn có thể làm ta bị thương đến mức này..."

Hắn mới nói tới đâu, sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh của Hứa Ứng: "Lâu sư huynh, ngươi bị ta đả thương sao?"

Lâu Minh Ngọc quay đầu lại, hoảng sợ phát hiện Hứa Ứng đã lén lén lút lút đi theo tự lúc nào.

Hứa Ứng thấy hắn bị thương, không khỏi thoải mái cười to: "Qủa nhiên ngươi đã bị ta đả thương, xem ra sư huynh vẫn thua ta một chút, ha ha..."

Hắn còn chưa cười xong, mắt, tai, mũi, miệng đã tuôn máu ào ào, cũng chẳng khá hơn Lâu Minh Ngọc chút nào.

Lâu Minh Ngọc cố nén xúc động ho ra máu, cười lạnh nói: "Thương thế của ngươi còn nặng hơn ta, đến cả lỗ ghèn của ngươi cũng chảy máu kìa."

Hai mắt đang ào ào tuôn máu của Hứa Ứng lập tức ngừng lại, há miệng cười một tiếng, miệng cũng ào ào trào máu: "Thương thế của Lâu sư huynh nặng hơn mới đúng chứ? Thân thể của ngươi đã bắt đầu bốc lên Bất Diệt Linh Quang rồi kìa, đây là nguyên thần sắp tan rã đấy à?"