← Quay lại trang sách

Chương 1625 Cảnh giới chân tướng 1

Lâu Minh Ngọc đưa tay điểm lung tung trên người, phong bế yếu huyệt toàn thân, để Bất Diệt Linh Quang tán loạn không cách nào tuôn ra được nữa, cười ha ha nói: "Cảnh giới của ngươi đang sụp đổ, ngũ tạng lục phủ vỡ nát, trong chỗ máu ngươi vừa nôn ra còn có mảnh vỡ nội tạng. Thương thế của ngươi nặng hơn."

Khóe mắt của Hứa Ứng run run, lại không ép được lỗ ghèn nữa, hai cột máu thật nhỏ lại phun ra xì xì.

"Sư huynh, hai chân của ngươi đều đang phát run kìa!"

"Sư đệ, ngươi đứng không yên sao?"

"Sư huynh, không kiên trì nổi thì nằm xuống đi. Nằm xuống dễ chịu hơn!"

"Sư đệ, thật ra ngươi rất muốn ngã xuống đúng không? Nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngã xuống cũng không mất mặt đâu."

...

Thương thế của hai người đều không nhẹ, chẳng bao lâu sau đều không kiên trì nổi, nhưng vì muốn tranh xem ai hơn, lúc này mới cố trụ.

Hứa Ứng không kiên trì nổi, đề nghị: "Sư huynh, cùng… cùng lưỡng bại câu thương, không bằng cứ xem như đánh ngang tay. Ý… ý ngươi như thế nào?"

Lâu Minh Ngọc nhịn không được quay người, phun ra từng ngụm từng ngụm máu, miễn cưỡng nói: "Đúng, đúng lắm, ý kiến hay!"

Hai người đỡ lấy nhau, lảo đảo đi về phía Đại La Thiên của Thánh Tôn.

Lâu Minh Ngọc là người đầu tiên có thể đánh Hứa Ứng trọng thương trong tình huống cảnh giới không kém nhau bao nhiêu, trình độ của hắn trên đạo cảnh cũng không thua gì Hứa Ứng, trình độ trên đạo hoa đạo thụ thì cao hơn, có thể nói là ăn đứt Hứa Ứng.

Hắn là cường giả tuổi trẻ được Thánh Tôn bồi dưỡng ra, vả lại còn đi theo con đường tu hành Chí Tôn cảnh chính thống, khác với những người khác, hắn cũng tu luyện đạo cảnh.

Có điều hắn luyện ra chính là tám loại đạo cảnh, điểm này chỉ thua Hứa Ứng một chút mà thôi.

Đương nhiên, đạo cảnh cũng không phải số lượng càng nhiều thì càng tốt, còn phải xem đại đạo bao hàm trong đạo cảnh, tỉ như đại đạo ẩn chứa trong mười loại đạo cảnh của Hứa Ứng là Huyền Hoàng, sinh cơ, âm Dương, hồn lực, tất cả đều cực kỳ cao đẳng.

Nhưng Lâu Minh Ngọc cũng không kém cạnh gì, bên trong đạo cảnh của hắn có mấy cái thậm chí còn cao minh hơn Hứa Ứng, tỉ như trong đó có một đoàn Trụ Quang, sáng chói không hề tầm thường, còn có một tòa đạo cảnh, là do Thái Sơ chi khí cô đọng lại mà thành.

Hai đạo cảnh này đều cao minh hơn đạo cảnh của Hứa Ứng, hẳn là được truyền thừa từ Thánh Tôn.

Chỉ là những đạo cảnh còn lại không bằng Hứa Ứng.

Hứa Ứng thật sự mạnh hơn hắn vẫn là đạo pháp thần thông dưới trạng thái kết cấu Lý. Thần thông như thế, thực sự vô cùng mạnh mẽ, đủ để san bằng chênh lệch tu vi cảnh giới giữa Hứa Ứng và hắn!

Đợi bọn họ trở về Đại La Thiên của Thánh Tôn, tự mình chữa thương.

Hai người bọn họ chịu là đạo thương.

Đạo thương của Lâu Minh Ngọc tràn ngập đạo khóc, kết cấu Lý xâm nhập thân thể, nguyên thần và đại đạo của hắn như bệnh dịch, không ngừng thay thế và phá hư.

Đạo thương của Hứa Ứng cũng tràn ngập đại đạo mà mình không thể hiểu được, đó là đạo pháp đến từ chỗ Thánh Tôn, cao thâm khó dò, trong lúc nhất thời khó mà khỏi hẳn.

Lâu Minh Ngọc cố gắng đi về phía Đại Minh cung, lấy ra mấy viên tiên đan cứu mạng mà Thánh Tôn luyện chế để ăn vào, trấn áp thương thế.

Hứa Ứng thoáng khôi phục một chút, trấn áp lại thương thế, miễn cho vết thương nặng hơn, nói: "Sư huynh, vô dụng thôi. Trừ khi ngươi có thể tiêu tiểu ra máu như Tổ Thần, để bài xuất đạo thương ra, nếu không thì bất kỳ linh đan diệu dược gì cũng không thể chữa trị đạo thương của ngươi đâu."

Lâu Minh Ngọc cười ha ha nói: "Thật trùng hợp, Thánh Tôn không gì không biết, đã từng dạy ta pháp môn tương tự!"

Hắn tỏ vẻ muốn tiểu ra máu để chữa thương, Hứa Ứng vội vàng nói: "Sư huynh, chúng ta không cần phải tiếp tục tranh cao thấp trong chuyện chữa thương đâu. Hay là thế này đi, ta giúp ngươi giải khai đạo lý trong đạo thương, ngươi giúp ta hóa giải đạo thương trên người ta."

Hai người ăn nhịp với nhau, thế là chữa thương cho nhau.

Thương thế của Lâu Minh Ngọc dần dần khỏi hẳn, kinh ngạc nói: "Hứa sư đệ, chẳng biết tại sao, ta luôn có một loại cảm giác cảnh giới của hai ta cách nhau không nhiều. Đúng là kỳ lạ, rõ ràng ngươi là cảnh giới Thiên Tiên, còn chưa tu thành Tiên Vương, tại sao lại cho ta loại ảo giác này chứ?"

Thương thế của Hứa Ứng cũng dần dần tốt lên rất nhiều, kinh ngạc nói: "Ngươi cũng phát hiện ra à? Ta cũng có loại ảo giác này! Ta cảm thấy cảnh giới của ngươi cũng không cao hơn ta, chúng ta đều cùng một trình độ."

Lâu Minh Ngọc đứng dậy, đi tới đi lui, suy tư một lúc mới nói: "Có lẽ không phải là ảo giác. Có lẽ hai ta thật sự cùng một cảnh giới đấy, chỉ là hai ta đều không phát hiện mà thôi. Nhưng rõ ràng ta là Thiên Quân cảnh, ngươi là Thiên Tiên cảnh..."

Hứa Ứng cũng đang cố gắng suy tư, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lúc y và Lâu Minh Ngọc dốc hết toàn lực, sau lưng Lâu Minh Ngọc hiện ra tám đại đạo cảnh.

"Chờ đã! Hai ta thật sự cùng một cảnh giới đấy!"