Chương 1648 Tạo phản ngay trước mặt 1
Trên bầu trời, Bất Diệt Linh Quang bắn ra khắp bốn phương tám hướng, rõ ràng Thúy Nham đã đâm cho vô số linh quang bên trong Quả Chuông bắn tán loạn ra ngoài!
Quả Chuông kêu lên: "Long gia, ta sắp vỡ ra rồi!"
"Chưa đâu!"
Đại Long hưng phấn vô cùng, đọ sức với Thúy Nham, linh quang bay ra đầy trời cũng lũ lượt hạ xuống, lại chảy vào trong thân thể Quả Chuông.
Thúy Nham kéo theo Thái Cực Đồ, Vô Cực Đồ, Ngọc Hư Phất Trần, đỉnh lấy Hư Hoàng Hồng Mông Phiên, đối kháng cùng Chuông Rồng, lại còn đè ép Chuông Rồng bay về phía Tổ Đình Thiên Đạo!
Mọi người thấy vậy thì cảm thấy tuyệt vọng, Thiên sư huynh bất chấp ẩn thân ở trên bầu trời, cũng hiện ra phát động thần lực ra sức ngăn cản.
Nhưng thần lực hùng hồn không gì sánh được của hắn chỉ vừa mới tiếp xúc với Thúy Nham thì đã bị lực lượng kỳ dị truyền đến từ bên trên Thúy Nham áp chế, đứt thành từng khúc!
"Thật sự sắp vỡ ra rồi!" Quả Chuông kêu lên.
Đại Long gào thét, nhảy ra từ trong chuông, hiện ra nguyên thần viễn tổ, mặc dù chỉ còn lại một cái đầu rồng, nhưng vẫn có được uy năng kinh thiên động địa!
Đầu rồng Nguyên Tổ chống đỡ Thúy Nham, cùng Quả Chuông đối kháng với sức ép tới từ Thúy Nham, tốc độ của Thúy Nham giảm mạnh, nhưng vẫn đẩy bọn họ đánh về phía Tổ Đình Thiên Đạo!
Cùng lúc đó, Thái Thanh, Ngọc Thanh, Ngọc Hư, Bình Đẳng Vương, Hư Hoàng và Thiên cùng nhau phi thân bay lên, dùng cánh tay và sau lưng của mình để đỡ lấy Thúy Nham, mỗi người đều bị Thúy Nham đẩy về phía Tổ Đình Thiên Đạo.
Thổ Địa Thần đột nhiên từ trong đất nhảy ra một cái, há miệng kêu to, hai tay gióng trống trận của mình lên, phóng về phía Thúy Nham đang giáng xuống từ trên trời!
Tiếng trống thùng thùng rung động, chỉ thấy Thúy Nham đẩy lấy đám người từ trên trời giáng xuống, hiểm hiểm đè xuống mặt đất, rốt cục cũng dừng lại.
Thổ Địa Thần vẫn còn đang la hét, tiếng trống vẫn vang không ngừng, Quả Chuông bay ra từ phía trước Thúy Nham, nói: "Thổ địa đừng đánh nữa, Thúy Nham đã bị ngươi chặn lại rồi."
Thổ Địa Thần hai mắt bần thần, vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Mọi người cẩn thận đặt khối Thúy Nham này xuống dưới đất, chỉ sợ Thúy Nham bay đi, sẽ gây ra một trận đạo khóc hủy thiên diệt địa khác.
Chỉ thấy bên trên khối Thúy Nham này khắc đầy văn tự, văn tự chia làm hai loại, một loại là hoa văn hình nhánh cây, còn gọi là đạo lý, một loại khác là đạo văn hay còn được gọi là chữ như gà bới.
Hai loại hoa văn, mỗi thứ chiếm một nửa diện tích.
Quả Chuông áp sát tới, dò hỏi: "Bên trên Thúy Nham khắc cái gì thế?"
Mấy vị Thiên Địa Nguyên Thần đều tiến lên, tới gần quan sát thật lâu, tất cả đều nhíu mày. bọn họ đều là Thiên Địa Nguyên Thần, chỉ có thể lý giải thiên địa đại đạo trong đạo tràng của mình, không hiểu gì về những đạo lý không ở trong đạo tràng.
Thiên sư huynh cũng đi tới, suy nghĩ một lát mới lắc đầu nói: "Xem không hiểu."
Đại Long tiến tới, làm bộ quan sát một lát mới khổ sở nói: "Đạo văn nằm ở bên nào thế?"
Hư Hoàng Đại Đạo Quân nhìn quanh một lượt mới khẽ nhíu mày, nói: "Bây giờ chỉ có Chung tiểu hữu đây là có trình độ về đạo văn thôi."
"Ta?" Quả Chuông ngẩn ra.
Đám người đều quay đầu nhìn lại, lộ ra vẻ mong chờ, Hư Hoàng Đại Đạo Quân nói: "Đương thời, kẻ theo học tiền bối thì đông, người tự mình dựng cờ lại ít. Mà Chung đạo hữu lại là đại tông sư tự cầm cờ đi đầu, ngươi là món pháp bảo đầu tiên tu chân, lại kiêm tu tân đạo cựu đạo, còn luyện long văn của thời đại Long Đình. Trong thiên hạ này, người có tầm mắt kiến thức cao hơn ngươi đã không có mấy người rồi. Không cần khiêm tốn."
Quả Chuông kêu vang, không biết là bị tâng bốc đến mức kêu ong ong, hay là chột dạ đến mức kêu ong ong nữa, thầm nghĩ: "Hắn đang nói về ta ư?"
Có điều Hư Hoàng tâng bốc như thế cũng khiến Quả Chuông thấy lâng lâng, nhưng nhìn vào Thúy Nham chỉ thấy hoang mang, đành phải cứng ngắc đi tới, cẩn thận phỏng đoán hàm nghĩa của đạo văn trên vách đá.
"Nếu như là A Ứng, A Ứng sẽ phá giải từ chỗ nào, A Ứng sẽ phá giải như thế nào đây?" Trong lòng nó bắt đầu suy nghĩ.
Thời gian dần trôi qua, nó tìm được một tia ảo diệu của đạo văn trên vách đá,bất giác im lặng đắm chìm vào lạc thú giải mã ảo diệu, càng lúc càng tập trung.
"Keng —— "
Quả Chuông kìm lòng không được, khó kìm lòng được phát ra từng trận tiếng chuông huyền diệu.
Đám người Hư Hoàng Thái Thanh nghe thấy tiếng chuông này đều lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ Quả Chuông này thật sự có thể giải mã và hiểu được nội dung trên vách đá!
Đạo diệu ẩn tiếng trong tiếng chuông kia vô cùng sâu sắc, khiến cho bọn họ nghe thấy cũng không nhịn được mà khâm phục không thôi!
Thật lâu sau, Quả Chuông cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong niềm vui thú giải mã, chỉ thấy mọi người đều quay xung quanh mình, tạo thành một cái vòng tròn lớn, thậm chí ngay cả cái đầu của viễn tổ cũng bay lơ lửng ở giữa không trung, nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.