Chương 1655 Trước giờ quyết chiến 1
Ngọc Thanh đạo nhân phát động Vô Cực Đồ Thái Cực Đồ để trấn áp Hứa Ứng, đã thấy Hứa Ứng dẫm chân xuống, động uyên Thái Nhất lập tức nhất thống 13 đạo cảnh, hóa thành một đạo kim kiều, vắt ngang qua hai đại chí bảo Diệu Cảnh, ngăn chặn kim kiều của Ngọc Thanh đạo nhân.
Ngọc Thanh đạo nhân nói thầm một tiếng không ổn, đã thấy trên đỉnh đầu Hứa Ứng có một luồng khí bay ra, hóa thành ba Hứa Ứng, lên xuống mấy cái bay về phía cây cầu của hắn.
Ngọc Thanh đạo nhân rơi vào bên trong Thái Cực Đồ, trong lòng biết mình đã thua rồi, bèn nhảy ra khỏi Thái Cực Đồ.
Hứa Ứng đã thu hồi Vô Cực Đồ, hai tay nâng lấy, cung cung kính kính dâng lên.
Ngọc Thanh đạo nhân đưa tay cầm lấy Vô Cực Đồ, thở dài, quay người rời đi.
Hứa Ứng xoay người lại, đối diện đã thấy phất trần của Ngọc Hư đạo nhân hóa thành vô số sợi tơ, như là từng thanh kiếm mỏng được thiên chùy bách luyện, đâm thẳng về phía y!
Hứa Ứng phát động Vô Lậu Kim Thân, ngàn vạn sợi tơ đâm vào trên người y, không tìm được sơ hở, đột nhiên vô số sợi tơ tập hợp thành một, bị Ngọc Hư đạo nhân cầm ở trong tay.
Đạo nhân kia một tay kình thiên, hét lớn một tiếng, đạo tràng Côn Luân cảnh vậy mà móc ngược xuống, va chạm cùng đạo tràng động uyên Thái Nhất của Hứa Ứng, đấu sức với nhau.
Ngọc Hư đạo nhân cầm phất trần đánh tới, đánh không được mấy hiệp, đạo tràng Côn Luân cảnh đã không trấn được đạo tràng của Hứa Ứng, Ngọc Hư đạo nhân thu phất trần, cười nói: "Hứa Đạo Tổ quả nhiên có mấy phần năng lực."
Hứa Ứng chần chờ một chút, cung kính khom người.
Ngọc Hư Đạo Tổ là ân sư thụ nghiệp của tổ tiên nhà y, Ngọc Hư đạo nhân cũng không có dị nghị gì khi tổ tiên của y đầu nhập vào Thanh Huyền, thuận theo tự nhiên. Hiện tại Hứa Ứng để Ngọc Hư đạo nhân phải khó xử, trong lòng luôn cảm thấy băn khoăn.
Ngọc Hư đạo nhân rời đi.
Lúc này, Hư Hoàng Đại Đạo Quân đi tới, Hứa Ứng không khỏi nghiêm nghị. Trong số Thiên Địa Nguyên Thần của các vị Đạo Tổ, Hư Hoàng là mạnh nhất, hắn là tồn tại duy nhất cần Đế Quân dùng Tử U Minh Đao trấn áp, miễn cho phục sinh.
Hư Hoàng tay chống Hồng Mông Phiên, cất tiếng ngợi khen: "Công pháp thần thông của Hứa Đạo Tổ, có thể xưng là tuyệt đại, ta cũng thử một lần xem sao."
Hứa Ứng lặng lẽ lấy Sơn Thủy Trượng Thiên Xích ra, nghiêm nghị nói: "Đạo huynh cần gì vận dụng chí bảo Diệu Cảnh chứ? Đặt chí bảo xuống đi, đừng làm tổn thương hòa khí."
Hư Hoàng không nói một lời, tế Hồng Mông Phiên lên đánh tới, Hứa Ứng không nói lời nào, cũng tế Sơn Thủy Trượng Thiên Xích lên, chỉ trong một thoáng, Sơn Thủy Đồ đã che kín đạo tràng!
"Ầm!"
Song phương va chạm một cái, trước mắt Hứa Ứng xuất hiện một mảnh tử quang, khí tức chấn động, chân đứng không vững, liên tục lui về phía sau.
Đợi cho tới khi tầm mắt của y khôi phục bình thường, chỉ thấy Hư Hoàng đã rời khỏi đạo tràng động uyên Thái Nhất của y tự lúc nào, vị Thiên Địa Nguyên Thần này của Đại Đạo Quân vẫn rất lợi hại, suýt nữa y đã ngăn cản không nổi.
Hứa Ứng nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy đám người Hư Hoàng Đại Đạo Quân, Thái Thanh đạo nhân, Ngọc Thanh đạo nhân và Ngọc Hư đạo nhân đang vây quanh Thái Nhất đạo trận của y, một ngưừi có Hồng Mông Phiên đứng ở sau lưng, một người có lò luyện đan tung bay ở sau lưng, trên đạo bào của Ngọc Thanh đạo nhân in Vô Cực Đồ, trong lòng bàn tay cầm Thái Cực Đồ, Ngọc Hư đạo nhân thì gác phất trần trên khuỷu tay.
Tiểu Hỉ Tiên không khỏi nghiêm nghị, vội vàng nói với Tiểu Thiên Tôn: "Vừa rồi lý luận xong rồi, đây là muốn đánh đúng không?"
Tiểu Thiên Tôn cũng căng thẳng vô cùng.
Một chọi một thì Hứa Ứng không sợ bốn vị đạo nhân, nhưng bốn vị đạo nhân cùng lên một lượt, chỉ sợ không tới mấy chiêu đã có thể giết chết Hứa Ứng rồi.
Sau lưng Hư Hoàng Đại Đạo Quân có vạn đạo tử khí, quanh quẩn đến tận chân trời, khen: "Tán dương Hứa Đạo Tổ, Hứa Ứng Đại Thiên Tôn!"
Thái Thanh đạo nhân sau lưng ánh lửa hừng hực, khen: "Thánh lộ duy tân, đạo hưng rộng mở!"
Ngọc Thanh đạo nhân tế Vô Cực Đồ lên, hình thành một vầng sáng hình tròn, vô biên vô giới, khen: "Tân đạo hoá sinh, sinh sôi không ngừng!"
Ngọc Hư đạo nhân tiên khí mờ mịt, khen: "Lễ kính tân Đạo Chủ, đạo tâm duy vi, quang thải Nguyên Thánh! Đạo hỏa truyền thừa, vĩnh thế bất diệt!"
Hứa Ứng nhìn bọn họ, trong lòng cảm động không thôi.
Tân đạo của y sẽ phải xây dựng trên cựu đạo, cựu đạo lại vì vậy mà tàn lụi, dần dần tử vong. Bốn vị đạo nhân lại còn có thể buông bỏ thành kiến, lấy phương thức đạo hỏa truyền thừa để y tiếp nhận cựu đạo đi tiếp.
Phần ý chí này, y chưa bao giờ nhìn thấy, cũng chưa từng có.
Y há to miệng, trong lồng ngực có một cỗ nhiệt huyết đang cuộn trào: "Ta..."
Lúc này, âm thanh của Tiên Đế Chí Tôn truyền đến: "Hứa Ứng là Đạo Tổ tân đạo, đã hỏi ý Tiên Đế tân đạo hay chưa?"
Đúng lúc đang ăn mừng, Tiên Đế đột nhiên xuất hiện nói ra những lời này, khó tránh khỏi làm người khác cụt hắn.