← Quay lại trang sách

Chương 1659 Thanh Huyền sau khi chết 2

Hứa Ứng lắc đầu, đi ra ngoài, dáng người phiêu nhiên: "Chung gia, ba ngày sau các ngươi hãy tới Thiên Uyên chờ ta!"

Quả Chuông vội vàng đuổi theo, chỉ thấy Hứa Ứng đã đi ra khỏi Tổ Đình Thiên Đạo, trong khi nói chuyện thì thân hình đã biến mất không thấy đâu nữa.

Lúc này, Tiên Đế Chí Tôn cũng không có ở trong Tiên Đình.

Hắn nhàn nhã đi bộ, nhìn như đang ung dung đi trong Ánh Tuyền thế giới, bên cạnh đi theo một nữ tử có bộ dáng thanh tú động lòng người, chính là Tử Đồng Nguyên Quân của Tiên Đình.

Bộ dạng của Tử Đồng Nguyên Quân ở kiếp này khác với kiếp đầu tiên. Bộ dạng ở kiếp này là Nguyên Vị Ương Nguyên Như Thị.

"Sư phụ Thanh Huyền thường xuyên nói với ta, tương lai công thành thì sẽ thoái ẩn, muốn ẩn cư tại Yên Hà sơn của Ánh Tuyền thế giới, nơi này không phải tiên cảnh, nhưng lại hơn hẳn tiên cảnh."

Tiên Đế Chí Tôn bình tĩnh nói, "Lão nhân gia hắn rất thích nơi này, đã từng nói mình vốn là người cầu đạo, bất đắc dĩ mới đi lên con đường tạo phản. Tương lai nhất định không thể quên bản tâm, sau khi giành được quyền lợi cho dân thì phải tìm lại bản tâm, ở nơi này ẩn cư hướng đạo, chứng thực đạo lý chí cao vô thượng kia."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới Yên Hà sơn, trên núi có khói bếp lượn lờ, trong gian nhà của một gia đình có một cái nồi lớn đang hầm thịt gì đó không rõ, nhưng mùi thật sự rất thơm.

Mà ở một bên trên ghế nằm, phế vật Thanh Huyền ngửa mặt chỉ lên trời, nằm ngáy o o, tứ chi bày trên mặt đất.

Tiên Đế khẽ nhíu mày, đây thật không giống đang cầu đạo chút nào.

Tiên Đế đã sớm nhận được tin tức, có một người rất giống Thanh Huyền xuất hiện, bán màn thầu máu người ở chỗ Hứa Ứng và Trường Sinh Đế quyết chiến.

Về sau người này xuất quỷ nhập thần, trộm đi tọa kỵ của rất nhiều cao thủ Tiên Đình, còn bắt cóc mười đầu bếp bên trong đế cung, để mười đầu bếp kia nấu đủ loại thức ăn khác nhau cho hắn, dẫn xuất một loạt nhiễu loạn không nhỏ.

Hắn còn thích tham gia náo nhiệt, chỗ nào náo nhiệt thì chạy tới đó, cũng may không tạo ra tai họa gì lớn.

Tiên Đế vốn còn đang do dự, không biết có nên tới gặp người có dáng dấp rất giống Thanh Huyền này hay không, hắn không xác định người rất giống Thanh Huyền này có phải là Thanh Huyền hay không, cũng không quá muốn tìm kiếm về những chuyện cũ nữa.

Cho đến hôm nay, hắn và Hứa Ứng định ra kỳ hạn quyết chiến, hắn mới đi tìm người này.

Nhìn thấy dáng vẻ phế vật Thanh Huyền nằm trên ghế nằm, khóe miệng của Tiên Đế giật giật, tên Thanh Huyền này quá khác với vị sư phụ trong trí nhớ của hắn.

Thanh Huyền trong trí nhớ của hắn là người hăng hái, giỏi ăn nói, nhìn xa trông rộng, dù là trí tuệ hay ngộ tính đều tài trí hơn người.

Thanh Huyền đối đãi đệ tử rất nghiêm túc, đối đãi bản thân càng khắc nghiệt hơn.

Dưới sự dạy bảo của Thanh Huyền, Tiên Đế cũng thành người giỏi ăn nói và cực kỳ trang nghiêm.

Nhưng người rất giống Thanh Huyền này lại cực kỳ lười nhác, tham ăn, thích náo nhiệt, không có mục tiêu, nghe đâu người này còn chạy đến Nguyệt Hoa Trì nhìn tiên nữ tắm rửa, bị tiên tử Nguyệt Hoa cung phát hiện, truy sát mấy trăm vạn dặm.

Tiên Nhân Tiên Đình nhìn không được, mắng hắn vài câu thì bị hắn đánh cho một trận.

Đối với Tiên Đế, đây chỉ là một người có vẻ ngoài giống Thanh Huyền, ngoại trừ bộ dáng giống với Thanh Huyền ra thì không còn gì khác nữa.

Nhưng khi hắn tận mắt nhìn thấy tên Thanh Huyền chỉ toàn thói hư tật xấu này, hắn đột nhiên có thể xác định, cái tên lôi thôi lếch thếch này chính là Thanh Huyền.

Một Thanh Huyền nấp bên dưới vẻ bề ngoài quang minh cao lớn và thông minh.

Là tạp niệm bị Thanh Huyền chém ra.

"Sư phụ, đệ tử tới gặp người." Tiên Đế lên tiếng nói.

Phế vật Thanh Huyền ngáp một cái, mơ màng tỉnh lại, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lăn lông lốc ngồi dậy, cười nói: "Hóa ra là Mạnh Sơn Minh, ngươi tới khi nào thế? Nữ hài nhi này là khuê nữ của ngươi à?"

Tử Đồng Nguyên Quân lắc đầu nói: "Ta là con tin của hắn."

"Có tiền đồ quá nhỉ Sơn Minh."

Phế vật Thanh Huyền kinh ngạc liếc nhìn Tiên Đế một cái, tán thán nói, "Biết bắt cóc con tin uy hiếp đối thủ luôn à."

Hắn giơ tay đi mở nắp nồi, bên trong hầm hẳn là một loại Tiên Thú nào đó, ở giữa da và thịt cách một lớp keo óng ánh sáng long lanh, nước sôi ùng ục, từng bọt khí nổ tung, để miếng thịt không ngừng run run, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Phế vật Thanh Huyền dùng tay bốc một miếng ném vào trong miệng, khen một tiếng ngon quá rồi nói: "Ngươi trước kia tâm nhãn nhiều hơn bất kỳ ai hết. Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi phân tâm cầu đạo, khó thành nghiệp lớn. Bất quá bây giờ xem ra nhiều mánh mung cũng không phải chuyện xấu, ngươi cũng ngồi lên đế vị, thành tựu phi phàm."

Tiên Đế nao nao, nói: "Sư tôn, ngươi cho rằng ngươi sai rồi ư?"