Chương 1664 Đại phản tặc 4
Tiêu Đế Quân nói: "Nhưng cũng là chuyện tốt mà."
"Là chuyện tốt."
Một đám Đế Quân rối rít nói, "Nhưng đối với tiên quan Tiên Đình như chúng ta mà nói thì chưa chắc đã là chuyện tốt. Tân đạo này mở rộng ra ngoài, gia tài và địa vị của chúng ta khó mà giữ được!"
Chung Nghi Đế Quân tân nhiệm nói: "Đúng vậy, Tân Tiên đạo mở rộng ra, động uyên chúng ta nắm giữ, không còn là tài nguyên mà bao người muốn mà không thể có được nữa, không có tài nguyên, ai còn nhận tiên quan như ngươi, ai còn nhận Tiên Đế như ngươi nữa?"
Hắn nói xong, mọi người đều trầm mặc.
Sở dĩ Tiên Đình còn có thể thống trị thế nhân, là bởi vì tài nguyên là cố định, chỉ có bấy nhiêu động uyên, tất cả đều nằm trong tay Tiên Đình.
Tiên Nhân tân tấn cho dù có thiên tư ngộ tính tốt cách mấy đi nữa, không có tài nguyên thì cũng chỉ là một Nhân Tiên nho nhỏ, có thể tiện tay bóp chết.
Chỉ cần nắm giữ động uyên, động uyên có thể truyền cho nhi tử, truyền cho cháu chắt, đời đời con cháu không có điểm cùng, không cần phải sợ những kẻ khác có thể tạo phản thành công.
Nhưng Tân Tiên đạo thì lại khác.
Tân Tiên đạo lại để cho nội tại động uyên tại thời kỳ Luyện Khí sĩ, khiến động uyên mà Tiên Đình nắm giữ không còn quý giá nữa, để cho người ta có khả năng tạo phản!
Tư Nghi Đế Quân nói: "Vả lại, người ta tu luyện tân đạo, ngươi không tu luyện tân đạo theo, chẳng bao lâu là tu vi thực lực của người ta có thể vượt qua ngươi! Ngươi còn làm Đế Quân? Ngay cả sức lực đánh người cũng không có, ai chịu nhận?"
"Đúng vậy!" Ngũ Ngục Đế Quân nói, "Vị Đế Quân này của chúng ta có xuất thân tạo phản, ta vốn cho rằng cha con bọn họ bình loạn Thiên Tôn và Trường Sinh Đế xong thì sẽ là đại trung thần đương triều, không ngờ hắn lại tạo cái đại phản! Phản cốt của hắn đã đâm tới mặt của Tiên Đế lão tử rồi! Hắn chẳng những muốn tạo phản Tiên Đế, còn muốn tạo phản chúng ta, khiến chúng ta đều không có cơm ăn!"
Bắc Lạc Sư Môn Tiêu Đế Quân nhịn không được nói: "Các vị đạo huynh, tân đạo truyền bá cũng là chuyện tốt mà."
Một đám Đế Quân lần lượt ném một ánh mắt sắc lẹm qua, Văn Xương Đế Quân cười lạnh nói: "Tiêu Đế Quân, ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi đứng bên nào? Đừng quên ngươi cũng là Đế Quân, cái mông của ngươi ngồi lệch rồi!"
Những vị Đế Quân khác cười lạnh: "Mông lệch cũng không tự biết! Ngươi coi chừng đi đường trẹo chân đấy!"
Tiêu Đế Quân quay đầu nhìn mông của mình, thầm nghĩ: "Mông của ta lệch thật ư? Bộ túi da này mặc lâu rồi nên không vừa người nữa."
Ánh mắt của hắn đảo qua đám người Ngũ Ngục, Văn Xương, Chung Nghi, nhạc lý, thầm nghĩ: "Mấy cỗ thân xác thối tha này cũng không tệ, lần này Hứa Ứng quyết chiến với Minh Tôn, nói không chừng ta cũng có thể thừa cơ thu hoạch mấy người kia ấy chứ."
Đúng vào lúc này, đột nhiên hào quang nở rộ, chiếu sáng mặt biển, lại có đạo âm lượn lờ, khi thì tối nghĩa, lúc lại vô cùng êm tai.
Chỉ là nghe một hồi, có người quát to một tiếng, nhục thân nổ tung, trong thân thể là vô số bông hoa nào đỏ nào xanh, huyết nhục nội tạng vươn dài ra lung tung hệt như xúc tua, màu sắc rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.
"Tiên đạo cao thâm, mọi người đừng nghe, đừng nhìn chúng!"
Có người kêu lên, "Nghe nhìn xong, nếu không lĩnh ngộ được ảo diệu trong đó thì sẽ bị ô nhiễm!"
Lời vừa nói ra, đám người lần lượt bịt lỗ tai, thu hồi ánh mắt, không dám nhìn tới.
Đợi cho hào quang kia đi vào Thiên Uyên mới dần dần thu liễm, đạo âm cũng dần dần nhỏ lại đến mức không thể nghe thấy.
Đám người nhìn lại, chính là Cửu Thiên Cửu Đế đến, ai nấy đều có dáng vẻ trang nghiêm, ngồi xếp bằng, sau lưng có ngàn vạn đạo tượng, hào quang như ánh lửa điện thờ, huyền diệu vô cùng.
Các Đế Quân, Nguyên Quân và Thiên Tôn của Tiên Đình đều lũ lượt tiến lên chào, tiên quan khác cũng lần lượt đi tới trước mặt Cửu Thiên Cửu Đế chào hỏi.
Cửu U Đế nói: "Hứa Ứng gieo rắc tà ma ngoại đạo, tự xưng là Đạo Tổ tân đạo, yêu ngôn hoặc chúng, pháp lý không dung, thiên lý bất dung, Cửu Thiên Cửu Đế ta cũng sẽ không tha cho hắn."
Đám người nghe vậy thì không khỏi nghiêm nghị, biết đây là kết luận của Cửu Đế đối với Hứa Ứng.
Dù sao thì nguy cơ do Tân Tiên đạo mang tới quá lớn, dao động nền tảng thống trị của Tiên Đình, từ chút động uyên nhỏ nhoi mà tất cả mọi người phải đua nhau tranh đoạt, biến thành tu hành có được động uyên của riêng mình.
Tiên Đình sẽ không quan trọng nữa.
Tiên Đình không quan trọng, Cửu Thiên Cửu Đế tự nhiên cũng không quan trọng.
Dương Long Đế nói: "Hứa Ứng đại nghịch bất đạo, bề ngoài là thiên đại công thần, nhưng lại tạo phản như thế. Tiên Đế bệ hạ ngăn cơn sóng dữ, nhìn thấu gian kế của cẩu tặc, hôm nay muốn để tên cẩu tặc kia vùi thây trong Thiên Uyên này!"
Khuyết Lâm Đế đằng đằng sát khí, quát: "Bắt hắn lấp mắt biển!"
Thanh Hoa Đế nói: "Nếu Minh Tôn không được thì còn có Cửu Đế chúng ta! Nhất định không thể để cho hắn đạt được ý đồ!"