← Quay lại trang sách

Chương 1678 Phản kích 3

Thứ y muốn học, không phải thần thông của Thanh Huyền, mà là cách vận dụng đạo cảnh chi lực của nhánh Thanh Huyền, nắm giữ được ảo diệu trong cách vận dụng, cho dù là thần thông cấp thấp nhất cũng có thể bộc phát ra uy lực kinh người.

Đợi cho Vi Tự đánh ra chiêu thứ chín Hỗn Độn Hồng Mông, Hứa Ứng đã không còn thi triển chiêu thần thông Loan Thắng Côn Nhạc này nữa, mà là dùng một chưởng cực kỳ tầm thường khiến nghênh đón.

Một chưởng này thọat nhìn thì cực kỳ bình thường, nhưng lại giống như có uy lực tương xứng với thần thông Hỗn Độn Hồng Mông của Vi Tự, một chưởng đón đỡ Hỗn Độn Hồng Mông khổng lồ kia.

Chưởng lực của hai người va chạm, Vi Tự cảm giác được công kích của mình bị một cỗ lực lượng ôn hòa hoàn toàn tiếp nhận, nhưng không hề cảm nhận được bất kỳ lực phản kích gì, trong lòng không khỏi nghiêm nghị.

Hắn chẳng những không bị thương, thậm chí ngay cả bộ vị vừa rồi bị thần thông của Hứa Ứng gây thương tích cũng được chữa khỏi hẳn nhờ một chưởng này, đúng là đã được Hứa Ứng chữa lành.

Vi Tự thu tay lại, trầm giọng nói: "Ta nhận ủy thác của người khác, hết lòng làm việc vì người khác, nếu ngươi đã nhìn thấy toàn bộ thần thông của nhánh Thanh Huyền, như vậy ta cũng đã làm tròn trách nhiệm. Cáo từ!"

Hắn xé gió chạy về phía bờ bên kia của Thiên Uyên, xông vào trong sương mù mênh mông, quát lớn: "La Phù lão tặc, mau ra đây đại chiến ba trăm hiệp cùng lão tử!"

Hắn đánh với Hứa Ứng một trận, khắp nơi đều bị áp đảo, rất cần thiết một đối thủ khiến mặc sức vung tay trút giận.

Tử Vi Hậu Chủ và Yêu Tổ liếc nhìn nhau, đều nhẹ nhàng gật đầu, một chưởng bình thản của Hứa Ứng khi nãy hiển thị rõ, y đã nắm được chân lý truyền thừa của nhánh Thanh Huyền.

"Hứa Ứng cũng là nhánh Thanh Huyền, luận lực bộc phát, không hề yếu hơn Vi Tự và Minh Tôn."

Tử Vi Hậu Chủ tán thưởng nói, "Người này thiên tư phi phàm, nhìn qua một cái đã hiểu rõ, chẳng trách Minh Tôn sẽ chọn hắn làm rau hẹ."

Yêu Tổ nói: "Hứa Ứng là do Minh Tôn vất vả vun trồng dạy dỗ nên, hắn muốn thu hoạch Hứa Ứng, nhờ đó để vươn tới độ cao của Thanh Huyền. Bởi vậy hắn hẳn là dựa theo quy cách của Thanh Huyền để bồi dưỡng Hứa Ứng. Hứa Ứng được bổ sung thêm mảng vận dụng đạo cảnh này, chênh lệch sẽ không lớn như trước nữa."

Kim Bất Di lộ ra vẻ ngưỡng mộ, dò hỏi: "Yêu Tổ, như vậy tức là A Ứng có nắm chắc sẽ chiến thắng đúng không?"

Yêu Tổ lắc đầu: "Không có. Hứa Ứng chỉ là lâm trận mới mài gươm, mà Minh Tôn lại khao khát quyền lực lâu như thế, tất nhiên sẽ ngày đêm tu hành. Ta nghe nói sau khi hắn trở thành Tiên Đế, hơn năm mươi vạn năm qua một mực cung kính đối với Cửu Thiên Cửu Đế, đối với La Thiên Tam Diệu càng là cung kính có thừa. Mãi đến trước khi Vi Tự thoát khốn, hắn mới đột nhiên khiến lộ ra nanh vuốt. Khi đó, Cửu Thiên Cửu Đế và La Thiên Tam Diệu mới phát hiện, Cửu Đế liên thủ cũng không thể chống lại hắn được, Tam Diệu đơn đả độc đấu cũng phải rơi vào thế hạ phong."

Ánh mắt của hắn nhìn sang Tiên Đế Chí Tôn đang đứng im không nhúc nhích trên Thiên Uyên, nói: "Người có khả năng ẩn nhẫn như thế, có thể vì thắng lợi mà nhẫn nại hơn năm mươi vạn năm, một khi ra tay, nhất định sẽ không khiến cho con mồi có bất cứ cơ hội nào."

Thái Thanh đạo nhân nói: "Hắn là nhân kiệt."

"Không, là kiêu hùng."

Yêu Tổ nói, "Kiêu, ẩn hiện giữa đêm khuya, lẳng lặng đứng trên tàng cây, không phát ra bất kỳ âm thanh gì, quan sát tất cả những động tĩnh vang lên trong bóng tối. Nó không động thì thôi, một khi động thì nhất định sẽ có thu hoạch. Nó hành động vô thanh vô tức, từ không trung lướt qua, con mồi đến lúc chết mới biết mình đã bị người khiến mắt tới từ sớm. Minh Tôn chính là như vậy, thần cơ diệu toán, con mồi bị hắn khiến mắt tới thì khó mà chạy thoát được."

Đám người nghe vậy đều nhao nhao nhìn về phía Tiên Đế, chỉ thấy Tiên Đế Chí Tôn vẫn đứng im ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào Hứa Ứng, giống như một con kiêu đang dõi theo con mồi của mình.

Cho dù là thu hoạch rau hẹ đã trồng sáu mươi vạn năm, cũng không thể khiến đạo tâm của hắn nhấc lên một chút gợn sóng.

Hứa Ứng cũng làm như không thấy hắn, lẳng lặng ngồi xuống, tiếp tục cảm ngộ thứ mình vừa lĩnh ngộ ra khi giao thủ với Vi Tự khi nãy.

Trong lòng của y vô cùng tĩnh lặng, chỉ còn lại ngọn lửa báo thù đang lặng lẽ bốc cháy, nếu đã không thể tránh né trận chiến với Tiên Đế, vậy thì phải dùng phiên bản tốt nhất của mình đi đối đầu với trận chiến báo thù và thu hoạch này.

Rất lâu sau, Hứa Ứng đứng dậy, đi lại giữa hư không, thi triển mấy chiêu thần thông, điều vận đạo cảnh chi lực khiến thăm dò.

Sau đó y lại ngồi xuống, yên lặng tiếp tục cảm ngộ.

Tiên Đế Chí Tôn vẫn không thúc giục Hứa Ứng, tiếp tục chờ đợi.

Tử Đồng Nguyên Quân nhìn sườn mặt của Tiên Đế, đột nhiên nói: "Ngươi thật sự không sốt ruột chút nào ư?"