Chương 1719 Táng hóa vô địch 4
Thánh Tôn kêu lên một tiếng, ho ra một búng máu, trong máu xen lẫn rất nhiều hoa văn hình nhánh cây, sắc mặt hắn trắng bệch nhưng vẫn nói: "Đa tạ đạo huynh đã giúp đỡ."
Thanh niên Tổ Thần đáp: "Không phải ta muốn tới cứu ngươi, chỉ là phát giác được khí tức của ngươi nên mới tìm đến giết ngươi thôi."
Thánh Tôn ngồi xếp bằng dưới đất, vừa phát động tam đại động uyên chữa trị tổn thương của bản thân vừa nói: "Ta biết, ta cố ý phát ra khí tức dẫn ngươi tới mà. Nếu ngươi phát hiện khí tức của ta thì chắc chắn sẽ đuổi tới, nhân đó cứu mạng ta."
Thanh niên Tổ Thần liếc qua hắn, tức tới mức muốn tung ra một chưởng giết hắn luôn, nhưng cái tên Lục dị nhân kia thực sự rất mạnh, không liên thủ với Thánh Tôn thì rất khó đối phó với kẻ đó.
Thanh niên Tổ Thần nhịn không được cũng phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn đấu với Lục dị nhân bốn chiêu, thế nên đã bị trọng thương!
"Rốt cuộc Lục dị nhân kia có lai lịch gì?"
Trong lòng hắn không khỏi kinh hãi nên vội dò hỏi.
"Ta hoài nghi, hắn là khách nhân tới từ Bỉ Ngạn."
Thánh Tôn thở ra một hơi, trầm giọng nói, "Ngoại trừ Hứa Ứng, ta chưa từng thấy ai có thể tu luyện Thúy Nham đại đạo tới trình độ này! Thậm chí, trình độ của Hứa Ứng trên Thúy Nham đại đạo còn kém xa hắn. Còn nữa, người này từng chỉ điểm cho Hạo Thiên Đế, mà Hạo Thiên Đế nhờ có hắn chỉ điểm nên lĩnh ngộ ra Thái Nhất Khai Ngộ từ Thúy Nham, rồi sau đó lập ra Nhân Tộc Tiên Đình."
Sắc mặt Tổ Thần có vẻ rất ngưng trọng, hắn là Tổ Thần, gần như không gì không biết, thế nhưng hắn hoàn toàn không biết gì về những chuyện đối phương vừa nói.
Thánh Tôn chần chờ một chút, tiếp tục nói: "Trong tiên điện của hắn ta còn thấy được một bức bích hoạ khác. Đạo huynh, hôm Thúy Nham ở Địa Tiên giới bay đi, ngươi có phát hiện gì không?"
Tổ Thần lắc đầu rồi nói: "Lúc Thúy Nham bay đi ta không biết gì cả, cũng không biết khối Thúy Nham đó bay đi khi nào nữa."
Thánh Tôn lại nói: "Bích hoạ trong tiên điện của Lục dị nhân vẽ hắn tế Thúy Nham lên, khiến cho Thúy Nham bay đi, rời khỏi Địa Tiên giới! Khối Thúy Nham này mang theo mấy vị đại cao thủ Diệu cảnh như Hư Hoàng Đại Đạo Quân, Ngọc Hư Đạo Quân, Ngọc Thanh Đạo Tổ, Thái Thanh Đạo Tổ! Thậm chí, tới cả chuyện toàn bộ Phật Môn di chuyển đi tới Bỉ Ngạn nói không chừng cũng có liên quan tới hắn!"
Chuyện Phật Tổ di chuyển đỉnh Tu Di sơn tới Bỉ Ngạn xảy ra trước khi Thúy Nham bay đi.
Nhưng sao Phật tổ lại biết con đường đi tới Bỉ Ngạn?
Chắc chắn là có người báo cho đối phương biết!
Ánh mắt của Thánh Tôn trở nên lạnh băng, nói: "Ta hoài nghi chuyện Thúy Nham bay đi chắc chắn có rất nhiều bí mật chúng ta chưa rõ. Còn nữa, sau khi Thúy Nham bay đi không bao lâu thì các đại động uyên cũng bộc phát đạo khóc. Chuyện này phải chăng đều có liên quan với Lục dị nhân? Thật sự rất đáng ngờ!"
Sắc mặt Tổ Thần hết sức ngưng trọng, lẩm bẩm nói: "Theo lý thuyết, người này thao túng trận biến cố lớn sáu mươi vạn năm trước, dẫn đến sinh linh đồ thán, thời đại cổ lão hủy diệt. Nhưng hắn làm vậy để làm gì chứ?"
Hắn nghĩ mãi cũng không thông.
Mà Thánh Tôn cũng không nghĩ ra nguyên do.
Đúng lúc này, Tổ Thần đột nhiên nói: "Đám người Minh Tôn, Tạo Hóa, La Phù Đạo Chủ đang chạy về hướng này. Thánh Tôn, bọn hắn hẳn là tới tìm ngươi đấy."
Mặt Thánh Tôn biến sắc, lập tức nói: "Nếu bọn hắn nhìn thấy đạo huynh cũng bị trọng thương thì chắc chắn sẽ vui lòng giúp chúng ta một tay, đồng thời đưa chúng ta quy thiên, tránh để lại hậu hoạn."
Ánh mắt thanh niên Tổ Thần lóe lên, hắn vươn tay ra, trầm giọng nói: "Cùng nhau đi thôi!"
Hai vị tồn tại mạnh nhất nâng đỡ lẫn nhau đi thẳng về phía trước, cứ thế biến mất trong núi rừng.
Không lâu sau, đám người Tiên Đế, Tạo Hóa lục tục từ trên trời giáng xuống, dừng chân trên đúng nơi mà Tổ Thần và Thánh Tôn mới nghỉ lại khi nãy, La Phù Đạo Chủ cẩn thận xem xét một phen, sắc mặt đầy vẻ kinh ngạc, nói: "Hai bãi máu này một là của Thánh Tôn, một còn lại là Tổ Thần! Cả hai lão gia hỏa kia đều bị thương nặng rồi!"
Hắn vừa dứt lời, ngay cả ba vị Chí Tôn và sáu vị Diệu Cảnh cũng không nhịn được mà kích động lên.
Dù họ không nói ra miệng, nhưng thân thể lại lay động, từng hóa thân bước ra khỏi bóng tối từ sau lưng họ, sau đó tự phóng lên trời, tản ra khắp bốn phương tám hướng.
Trong Thái Hư chi cảnh, Bạch Cốt Thần Long thừa dịp Hứa Ứng mê mẩn đọc sách, hô lên một tiếng, vung một thanh đại đao lớn không tưởng nổi lên, một tiếng nổ vang, đao bổ xuống đầu của Hứa Ứng!
Đại đao này chính là tiên khí Thái Cổ, do tồn tại Đạo cảnh Bát trọng luyện ra, thế nhưng vừa bổ xuống đầu Hứa Ứng thì đại đao đã chia năm xẻ bảy.
Đao này bị đạo khóc xâm nhập quá lâu, thế nên uy lực cũng kém xa trước đây.
Hứa Ứng giận tím mặt, một quyền đấm cho đầu Thần Long bay ra khỏi cổ, văng tít lên cao.