← Quay lại trang sách

Chương 1720 Chạm vào người, chạm vào tàn huyết 1

Bạch Cốt Thần Long không có đầu tựa như kẻ say rượu, lung la lung lay, lảo đảo nghiêng ngả đi khắp nơi tìm đầu của mình.

Chìa khóa vàng treo trên cổ nó cũng vì thế mà rơi xuống.

Nguyên Vị Ương nhặt chìa khóa lên, chỉ thấy chiếc chìa khóa vàng này cao bằng nửa người, kim quang chói mắt, trải qua biết bao năm tháng mà vẫn sáng bóng như mới.

Cô nghi ngờ nói: "Cái chìa khóa vàng này dùng để làm gì?"

Nhưng đúng lúc này, Độ Thế Kim Thuyền xoay tròn theo chuyển động của chìa khóa vàng, trôi ra ngoài mấy trăm vạn dặm trong Thái Hư chi cảnh!

"Năm năm rồi, vẫn không tìm được tung tích của A Ứng."

Hứa Tĩnh lưng đeo động uyên Doanh Châu, cả người phong trần mệt mỏi, vẫn đang tìm kiếm vị trí của Hứa Ứng. Tóc hắn đã hoa râm, cả người lộ vẻ tang thương. Từ trận Thiên Uyên năm ấy đến giờ, đã qua hơn năm năm rồi. Trong năm năm qua, hắn đi khắp mọi nơi, từ nơi này đến nơi khác chỉ khiến tìm tung tích của Hứa Ứng.

Ngày đó, khi Hứa Ứng sắp chìm vào hải nhãn, Hao Thiên Khuyển cõng xác y bỏ trốn mất dạng. Từ đó trở đi, không ai biết y đang ở chốn nào.

Trong trận đó, Hứa Ứng thua cuộc, thất bại chỉ trong gang tấc, đám Yêu Tổ, Hậu chủ Tử Vi, Hư Hoàng Đại Đạo Quân không dám ham chiến, mạnh ai nấy chạy.

Minh Tôn Tiên Đế bận luyện hóa cảnh giới và đạo cảnh lấy từ người Hứa Ứng nên không rảnh đuổi giết đám người kia. Đám Tạo Hóa Chí Tôn giết tới Tổ Đình, lại gặp phải cường giả bí ẩn chặn đường trong Vọng Hương Đài.

Hai bên nhìn nhau, Tạo Hóa Chí Tôn không ra tay, chỉ nói: “Lã Đạo Tôn.”

Cả hai đều lùi bước, tạm thời hòa bình trong thời gian ngắn.

Hứa Tĩnh không làm Đẩu Bộ Thiên Tôn trên Tiên Đình nữa, nhờ sự giúp đỡ của Thần Bà, hắn đi tìm Hao Thiên Khuyển và Hứa Ứng, nhưng trong năm năm qua không thu hoạch được gì mấy.

Bên trong động uyên Doanh Châu có Bồng Lai Tiên Nhân chăm sóc ba người Lan Tố Anh, Viên Thiên Cương và Cô Xạ tiên tử. Nguyên thần thân thể của ba người này vẫn còn sống, có hô hấp, nhưng bên trong đã không còn ý thức nữa.

Trong năm năm qua, Thần Bà đã tính vô số quẻ, những quẻ này đều chỉ rằng Hứa Ứng đã chết nhưng cô không nói điều này cho Hứa Tĩnh biết, chỉ nói Hứa Ứng vẫn còn sống.

Cô không tính ra được Hứa Ứng đã chết hay chưa, nhưng có thể tính ra được Hao Thiên Khuyển. Có điều không hiểu vì sao hành tung của Hao Thiên Khuyển xuất quỷ nhập thần, không có vị trí cố định.

Không ngờ con chó này chạy đủ năm năm, chưa từng dừng bước.

Thần Bà tính toán năm năm, Hứa Tĩnh đuổi theo năm năm, thế mà lại không đuổi kịp hắn!

"Lần này nhất định sẽ đuổi kịp! Hứa lão thiên tôn cứ yên tâm, ta đã tính ra được con đường hắn chạy trốn, chúng ta sẽ chờ ở phía trước!" Thần Bà nói.

Theo hướng cô chỉ điểm, Hứa Tĩnh đi đến nơi gọi là đường chạy trốn chờ đợi. Đợi hai ba ngày, vẫn không thấy tăm hơi Hao Thiên Khuyển đâu. Trong lúc hắn đang nóng lòng chờ, chợt có một cái đầu khổng lồ từ trên trời thò xuống, đủ để nuốt cả trăng sao. Xung quanh chiếc đầu đó có lôi hỏa cuồn cuộn, táp xuống mặt đất!

Ở bên dưới là một lão đạo thấp bé, chính là thân ngoại hóa thân của Đại La Diệu Cảnh Đan Huyền Tử.

Lão đạo này tuy chỉ là thân ngoại hóa thân, thực lực lại cực kỳ ghê gớm, pháp lực hùng hồn không gì sánh được. Hắn giật ống tay áo lên, ống tay áo xoay tròn, càng lúc càng lớn, như lỗ đen thôn nạp hết thảy, nghênh đón Hao Thiên Khuyển, còn to hơn cả miệng Hao Thiên Khuyển, như thể muốn nuốt hắn vào trong tay áo.

Hứa Tĩnh lao thẳng tới không cần nghĩ ngợi, thân ngoại hóa thân của Đan Huyền Tử liếc thấy hắn đánh tới thì cười lạnh: “Một tên tiểu bối bị Minh Tôn đùa bỡn, công pháp tu luyện cũng là bẫy rập của Minh Tôn mà cũng xứng giao thủ với ta ư?”

Hắn đưa ra một bàn tay nghênh tiếp Hứa Tĩnh, nhưng chỉ một khắc sau Sơn Thủy Đồ đã phủ kín bầu trời. Hóa thân của Đan Huyền Tử thấy tình hình này, sắc mặt kịch biến, nghẹn ngào kêu lên: "Sơn Thủy Trượng Thiên Xích? Sao nó lại ở trong tay ngươi?"

Hắn không thèm đối phó với Hao Thiên Khuyển nữa, lập tức bay lên không trung tránh né. Thế nhưng Trượng Thiên Xích được xưng là Nhất Xích Tất Trúng, đập vào sau lưng của hắn một cái, khiến hắn hộc máu.

Hắn cảm thấy kinh hãi, đang định bỏ chạy, không ngờ lại bị Hao Thiên Khuyển thoát ra, cắn vào bắp chân. Chỉ nghe rắc một tiếng, chân hắn đã bị cắn đứt.

"Bốp!"

Hứa Tĩnh lại đập một thước nữa vào trán của hắn, đầu hóa thân Đan Huyền Tử lập tức nổ tung, chết oan chết uổng.

Đến lúc chết hắn cũng không hiểu vì sao Sơn Thủy Trượng Thiên Xích sẽ rơi vào trong tay Hứa Tĩnh.

Hứa Tĩnh thu hồi Trượng Thiên Xích, vội vàng nói với con chó mực kia: "Hao Thiên, Ứng Nhi đâu rồi?"

Mấy năm nay con chó mực này vẫn luốn trốn tránh sự đuổi giết từ thân ngoại hóa thân của Đan Huyền Tử, chạy trốn qua không biết bao nhiêu thế giới, hôm nay mới coi như được giải thoát. Hắn biết Hứa Tĩnh là cha của Hứa Ứng, chần chờ một chút rồi nói: "Các ngươi đi theo ta."